“Tôi nhớ ra rồi, người đàn ông trung niên kia là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Vũ Đăng, còn người cầu hôn đó tên là Trình Bảo Khôi, trước đây thường đến quấy rầy tổng giám đốc Liễu của chúng ta, giờ ba của Trình Bảo Khôi quỳ gối trước mặt anh ta”
“Lâm Dương rốt cuộc dựa vào cái gì khiến tổng giám đốc tập đoàn Vũ Đăng phải quỳ xuống xin lỗi?”
Điều này đã trở thành một điều bí ẩn, mà điều bí ẩn này càng làm tim phổi người ta ngứa ngáy.
Mà giờ phút này, Trình Bối lấy ra một tờ chi phiếu đã sai Lý Trình Bắc chuẩn bị trước, cung kính đưa cho Lâm Dương: “Cậu Lâm ơi, chỗ này là sáu mươi tỷ, xin cậu Lâm nhất định phải nhận lấy chút lòng thành của tôi, nếu cậu không nhận thì tôi không đứng dậy đâu.”
Phan Kiều Vân kinh hãi, nhìn về phía Lâm Dương bằng ánh mắt kinh ngạc.
Lâm Dương nhìn tờ chi phiếu nhưng chưa nhận lấy.
Tuy nhiên đúng lúc này, có cuộc điện thoại gọi tới.
Anh liếc mắt nhìn, là cuộc gọi của Mã Trân Phong.
Lâm Dương nhìn thoáng qua Trình Bối, sau đó chậm rãi bát máy: “Alo, ông Mã”
Trình Bối nghe xong, trán lập tức vã mồ hôi lạnh, ông ta giơ cao tờ chi phiếu hơn với vẻ mặt tràn đầy câu xin.
Mã Trân Phong hỏi: “Cậu chủ, Trình Bối của tập đoàn quốc tế Vũ Đằng đến chỗ cậu à?”
Lâm Dương cười như không cười nhìn Trình Bối nói: “Trình Bối của tập đoàn quốc tế Vũ Đăng à..”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Trình Bối tái nhợt, toàn thân run rẩy như thể ông ta sắp đối mặt với tội chết.
Lâm Dương bình thản nói: “Hiện giờ, ông ta đang quỳ trước mặt tôi chịu đòn nhận tội! Tuy nhiên…
Anh tiện tay cầm lấy tờ chi phiếu của Trình Bối nhét vào trong túi áo: “Tuy nhiên, tôi và con trai ông ta cũng xem như là người quen cũ, chuyện hôm nay kết thúc tại đây”
Nghe Lâm Dương nói như vậy, Trình Bối thở dài một hơi, lúc này ông ta cảm thấy khắp người mình ướt đẫm.
Còn Trình Bối cuối cùng đã nếm được mùi vị.
Khi anh ta biết người gọi cho Lâm Dương là ông Mã, ông trùm thế lực ngâm ở Thanh Châu, thì anh ta lập tức cảm thấy não mình như bị xe tông, hoặc bị ngâm trong bột nhão.
Vì anh ta không thể kết nối kẻ vô dụng nhà họ Liễu và ông Mã với nhau.
Chờ sau khi tỉnh táo lại là nỗi sợ hãi vô biên.
“Thì ra là thế, không có việc gì là tốt rồi”
Mã Trân Phong nói: “Cậu chủ ơi, chiêu nay cậu có rảnh không…Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một việc “
“Hả? Việc gì?”
“Chính là thằng nhóc lần trước, thân phận của người đứng đẳng sau ra tay hơi phiền phức.
Mặt khác, con gái nuôi Hoa Hải Ninh của tôi bị thương, vết thương của con bé rất kì lạ nên muốn mời cậu chủ tới coi thử”
“Hoa Hải Ninh bị thương?”
Trong đầu Lâm Dương hiện lên dáng người xinh đẹp của Hoa Hải Ninh khi mặc sườn xám, còn cảnh tượng mình đè đánh: “Được, tôi qua xem thử, hai người vẫn ở Tụ Hiền Trang à?”
“Đúng, nếu tiện tôi sẽ sai người đi đón cậu”
“Không cần, tôi tự mình đi”
Bên này, anh chỉ tùy tiện nói vài câu với Mã Trân Phong, nhưng lọt vào tai đám người Trình Bối thì không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Có vẻ như mối quan hệ giữa Lâm Dương và Mã Trần Phong sâu sắc hơn họ tưởng! Cúp điện thoại.
Lâm Dương bình tĩnh nói với Trình Bối: “Đứng lên đi!”
Sau đó, anh nhìn chiếc BMW M8 màu trắng kia: “Để chiếc M8 lại, hai người có thể rời đi”
“Còn nữa, giữ mồm giữ miệng của các người không được nói lung tung, không được tiết lộ thân phận của tôi, đặc biệt là ở trước mặt người nhà họ Liễu”
Anh không muốn để Liễu Ngọc Tuyết biết quan hệ giữa mình và Mã Trân Phong, tránh cô lo lắng, dù sao con đường của nhà họ Mã rất hoang đường, người bình thường không thể chấp nhận được! Trình Bảo Khôi nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, anh ta gật đầu.
Khi giao chìa khóa chiếc M8 cho Lâm Dương, người nhà họ Trình vội vã leo lên xe Bentley rời đi như chạy trốn.
Lâm Dương quay đầu nhìn Liễu Ngọc Thanh, lạnh lùng đi tới gần cô ta.
Liễu Ngọc Thanh chạy hơi xa, hoàn toàn không biết giữa bọn họ đã nói cái gì.
Thấy Lâm Dương bước đến gần mình bằng ánh mắt không tốt, cô ta hét lên một tiếng rồi chạy vào trong.
Nào ngờ, chạm mặt chị gái Liễu Ngọc Tuyết xinh đẹp của mình.
“Chị ơi, cứu mạng.Tên họ Lâm muốn giết em!”