Một giờ rưỡi chiều.
Lâm Dương lại lần nữa đến Tụ Hiền Trang của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý.
Có một chàng trai trẻ đã đứng đợi ở cửa, trông thấy Lâm Dương, cậu ta lập tức khom lưng hành lễ: “Chào ngài Lâm!”
Lâm Dương có vẻ như đã quen với cách xưng hô thế này, gật đầu: “Ông Mã đâu?”
“Ông Mã đang chờ ở bên trong ạ, mời”
Gặp lại Mã Trân Phong, mấy ngày trước ông ta bị tiểu quỷ nhập vào người, ngày ngày hút đi khí huyết, giờ thì đã sức khỏe đã ổn hơn nhiều, sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn.
Lâm Dương ngửi thấy mùi thuốc Đông y, đồng thời cũng rất kinh ngạc khi ngửi được cụ thể mấy loại dược liệu được dùng trong bài thuốc đông y đó, và ngửi được cả tỉ lệ của từng loại là bao nhiêu.
Đây chính là năng lực của anh sau khi kế thừa Thiên Y Đạo Pháp.
Trong thuốc có nhân sâm, đương quy, hà thủ ô, Thiên Sơn Tuyết Liên, đều là dược liệu quý.
Tất nhiên chúng được Mã Trần Phong dùng để bồi bổ cơ thể, bù lại khí huyết đã bị tiểu quỷ hút đi trước đó.
Chỉ là, tỉ lệ của thuốc có vấn đề, quá nhiều.
Khó trách mặt của Mã Trân Phong lại đỏ khác thường như vậy.
Mã Trân Phong vừa nhìn thấy là Lâm Dương thì lập tức vừa cười vừa nói: “Cậu Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi, thật tốt quá, bây giờ có thể đi xem bệnh cho Hải Ninh không? Bây giờ nó đang khó chịu lắm”
Có người ngoài ở đây, xưng hô “cậu chủ”không thích hợp.
Lâm Dương gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Khi nhìn thấy Hoa Hải Ninh, Lâm Dương giật mình.
Anh thấy hai tay hai chân cô ấy bị trói trên giường thành hình chữ Hỏa (#%), miệng đang liên tục gào thét, không ngừng giãy dụa, làm chiếc giường gỗ đàn hương quý giá rung lắc âm âm.
Lâm Dương vừa nhìn liên nhận ra ngay.
Hoa Hải Ninh bị trúng độc âm, nói trắng ra là bị quỷ cắn.
“Sao cô ấy lại bị thương vậy?”
Lâm Dương hỏi.
“Cậu Lâm còn nhớ bức vẽ lần trước không? Bức vẽ đó được Dương Thành Tài tặng vào ngày mừng thọ của tôi.
Khi ấy tôi còn tưởng rằng gã ta đột nhiên có ý tốt mà tặng, không ngờ gã ta rắp tâm hại người.
Sau lưng gã có một vị cao nhân muốn hại chết tôi, muốn cướp địa bàn thế lực của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý.”
Mã Trân Phong oán giận nói: “Hải Ninh đã đến nhà họ Dương để quyết nói chuyện cho ra nhẽ, kết quả tổn binh hao tướng, con bé cũng suýt chút không quay về được.”
Vu Lâm Viêm nhẹ nhàng gật đầu, về việc đấu đá của thế lực ngầm, anh hoàn toàn không có hứng thú.
Nhưng có thể cắn người sống thành bộ dạng như thế này thì nó hẳn là một con lệ quỷ! “A a a, tôi không chịu nổi nữa rồi, thằng nhóc họ Lâm kia, rốt cuộc là cậu có cứu tôi hay không?”
Hoa Hải Ninh nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, lớn tiếng kêu gào, cơ thể không ngừng giãy dụa, nảy lên hạ xuống, lồ ng ngực phập phồng.
“Có thể là…”
“Vậy sao không làm nhanh đi? Có điều kiện gì thì cứ việc nói, chỉ cần có thể thì đừng để tôi phải khó chịu thế này nữa”
Lâm Dương thờ ơ ngắm nhìn cách bày trí trong căn phòng, xem ra căn phòng mà Hoa Hải Ninh thường ở có không ít đồ đạc của phụ nữ, thậm chí anh còn nhìn thấy vài món quần áo riêng tư của nữ.
“Này, cậu nhìn cái gì hả, nhanh lên được không?”
Hoa Hải Ninh kêu to, giờ phút này toàn thân cô ấy vừa đau vừa ngứa, chỉ hận không thể dùng tay mình cào thật mạnh lên người, cào ra mấy miếng thịt.
Trên thực tế, chân của cô ấy đã bị chính mình cào đến lộn xộn không ra sao, đây cũng chính là nguyên nhân Mã Trân Phong gọi người trói cô ấy lại.
Lâm Dương câm lấy một túi hạt dưa trên bàn rồi mở ra, ngôi trên ghế cắn hạt dưa, thản nhiên nói: “Cô cầu xin người khác như thế à?”
“A Hoa Hải Ninh đã sắp điên lên rồi, sắp điên đến mức có suy nghĩ tự sát: “Rốt cuộc cậu muốn thể nào?”
Mã Trân Phong thầm thấy sốt ruột, nhưng lại không dám thúc giục.
Lâm Dương nói: “Cầu xin người khác thì phải lễ phép, chuyện bình thường như thế cũng không hiểu à? Làm sao mà lớn được tới chừng này vậy?”
Hoa Hải Ninh lập tức kêu to: “Cậu Lâm, ngài Lâm thân mến, anh Lâm, anh nhanh lên được không? Cầu xin anh!”
“Ừm, thế thì tạm được”
Lâm Dương đứng lên, xoạt một tiếng kéo quần xuống đến đùi, lộ ra da thịt bên trong, chỉ thấy có một vệt đen to bằng đồng xu, tính từ chỗ vệt đen đó lan ra xung quanh.
Lâm Dương duỗi ngón tay, đang định chữa trị.
Đột nhiên đúng lúc này có một cậu thanh niên xông vào, hét to: “Dừng tay!”
Lâm Dương quay sang nhìn, chỉ thấy người nọ độ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, hai mắt sáng rực, khí thế bức người, mở miệng nói: “Cha nuôi, Hải Ninh bị thương nặng, tính mạng bị đe dọa, há có thể để một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đến chữa trị, không cẩn thận xảy ra chuyện thì biết làm sao bây giờ? Con tìm được một vị đại sư chân chính, Trùng Hư chân nhân Tê Tiêu Dật”
Nói xong, một vị đạo trưởng bước vào, trên người mặc đạo bào, râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt.