*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Tiêu nghĩ không sai, Chu Cường quả thật đã biết, còn lại đây tìm anh hỗ trợ.
Hai người mới vừa ăn cơm xong, Chu Cường đã vội vã chạy tới, con mắt hơi đỏ, như là đã khóc.
Lê Tiêu đang ôm đứa nhỏ ngồi ở cửa ngắm tuyết, bây giờ cô nhóc đã ba tháng, có thể ôm đứng thẳng, nhưng phải nâng cổ sau của cô bé.
Sức lực của Lê Tiêu lớn, khi ôm lấy cô bé rất vững vàng, cô nhóc rất thích được cha ôm. Không giống Giang Nhu, ôm một lát đã sà xuống, mỗi lần cô nhóc đều theo bản năng túm áo trước n.g.ự.c mẹ.
Khi ôm đứa nhỏ, Lê Tiêu rất im lặng, hình thành đối lập rõ ràng với Giang Nhu, Giang Nhu thích nói chuyện với con, không có đáp lại cũng có thể tự hỏi tự đáp, lần nào cô nhóc cũng ngoan ngoãn nhìn cô, như là nghe hiểu.
Thế nhưng khi ở chung với cha cô cũng rất ngoan, dù cho cha cô bé không nói lời nào.
Cô bé cứ lẳng lặng làm ổ ở trong lòng anh, ngắm tuyết với anh.
Hai cha con đầu sát bên đầu, vẻ mặt y chang, tựa như khắc ra từ một khuôn h.
Chu Cường đẩy cửa ra thì thấy một màn như vậy, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Con gái Lê Tiêu sinh ra đến bây giờ, anh ta còn chưa từng thấy, nghĩ trẻ con đều không khác mấy, cũng không quá hiếu kỳ.
Nhưng lúc này nhìn thấy vẻ ngoài An An trắng trẻo mềm mại đó, ăn mặc giống như một đóa hoa, không biết vì sao, trong lòng không hiểu sao sinh ra một chút hâm mộ.
Nói hâm mộ có hơi buồn cười, từ nhỏ đến lớn anh ta cũng chưa từng hâm mộ Lê Tiêu cái gì, thậm chí rất đồng tình với anh và mấy người Châu Kiến. Điều kiện trong nhà mấy người bọn họ cũng không tốt, hồi nhỏ chơi chung với bọn họ, trong lòng anh ta luôn mơ hồ có cảm giác về sự ưu việt, bởi vì anh ta ăn no mặc ấm, còn có cha mẹ yêu thương.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, mấy người bọn họ lại trở nên hơi khác, Lê Tiêu ăn mặc đẹp đẽ lên, Châu Kiến cũng tìm được người tri kỷ, còn có Kim Đại Hữu, thậm chí thi đậu đại học tỉnh.
Chỉ có anh ta và Vương Đào, vẫn còn giậm chân tại chỗ.
Trước kia cắt đứt quan hệ với Lê Tiêu, trong lòng anh ta thật ra bất tri bất giác nhẹ nhàng thở phào, có lẽ cảm thấy chỉ cần không thấy bọn họ mỗi ngày cố gắng nhiều cỡ nào, mình có thể tiếp tục an tâm sống. Ánh mắt Chu Cường dừng ở trên người Lê Tiêu, bỗng chốc đứng không nhúc nhích.
Vẫn là Lê Tiêu quay đầu nhìn anh ta một cái, nhướng mày, hỏi: “Sao chú lại đây?”
Lúc này Chu Cường mới lấy lại tinh thần, trên mặt nặn ra một nụ cười, chẳng qua trọng nụ cười này nhuộm thêm một chút chua xót.
Anh ta đi vào trong viện, không có nói thẳng nguyên nhân, mà hỏi: “Đây là An An à? Bộ dạng thật đáng yêu.”
Lê Tiêu nghe xong lời này không có bao nhiêu phản ứng, từ nhỏ đến lớn anh đã được người ta khen đẹp, gần đây ôm con gái ra cửa, lại thường xuyên nghe người ta khen mấy từ “Đáng yêu” “Xinh đẹp”, lỗ tai anh nghe mà móc kén luôn.
Phản ứng của cô bé lại càng bình tĩnh, cô bé chỉ liếc mắt nhìn Chu Cường một cái, sau đó giống như không cảm thấy hứng thú, quay đầu tiếp tục ngắm tuyết bay bên ngoài, vẻ mặt động tác đó, quả thực giống Lê Tiêu như đúc.
Khi Lê Tiêu còn nhỏ chính là cái điệu bộ không thích phản ứng người khác này.
Chu Cường yên lặng nghĩ ở trong lòng, anh ta đi đến dưới mái hiên, phủi tuyết trên người, không có vào nhà, mà đứng ở cửa nói ra ý đồ tới lần này.
Giọng điệu thành khẩn nói: “Anh, chuyện lần trước là em không đúng, em xin lỗi anh.”
Dừng một chút, “Việc này sau này tính thế nào đều được, gần đây em gặp một chút phiền phức, anh có thể rộng lượng, giúp đỡ em trước được không.”
Cũng không chờ Lê Tiêu mở miệng, trực tiếp nói tất cả chuyện gia đình Mai Tử làm, nói xong lời cuối cùng con mắt lại đỏ, tay rũ bên người lại siết chặt thành nắm đấm, còn tức giận hít mấy hơi trong lúc nói mới có thể tiếp tục nói.
Đây đều là tiền cực khổ cha mẹ anh ta tích góp hơn nửa đời, trong đó cũng chính là anh ta làm việc mệt c.h.ế.t mệt sống kiếm được, là bản thân Mai Tử nói cha mẹ mình không trọng nam khinh nữ, sau khi lập gia đình đều mang lễ hỏi đến đây, anh ta mới khuyên được cha mẹ đồng ý.
Nhưng bây giờ, Mai Tử không chỉ có để lại lễ hỏi cho anh trai cô ta, thế mà anh trai cô ta còn lấy khoản tiền này coi như lễ hỏi cho người khác.
Vậy nhà bọn họ tính là cái gì?
Mệt c.h.ế.t mệt sống kiếm tiền tất cả đều là cho anh trai cô ta cưới vợ?
Điều quan trọng là khoản tiền này còn bị người ta lừa, bây giờ cũng không biết kẻ lừa đảo đó ở đâu.