*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay từ đầu Giang Nhu còn không phát hiện, tầm mắt cô dừng ở trên con dê bị giết, nghĩ mua phần nào.
Vẫn là cô gái ở đối diện cách đó không xa nhìn cô nhếch môi cười, Giang Nhu mới ý thức được điều gì, cúi đầu xem, thì nhìn thấy cô nhóc trước n.g.ự.c mang vẻ mặt tò mò, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Bây giờ còn chưa có địu trẻ em, Giang Nhu học từ chỗ Uông Nhạn, dùng ga giường cột đứa nhỏ trên người, ở nông thôn đều địu trẻ con như vậy.
Giang Nhu cảm thấy rất thuận tiện, nên bắt chước dùng.
Cô nhóc bị cột ở trước n.g.ự.c mẹ, lắc đầu nhỏ nhìn ra bên ngoài, cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Giang Nhu đợi một hồi lâu, chờ khi rửa sạch dê dọn lên quầy, vừa rồi cô còn nghĩ mua miếng thịt nào, lúc này hoàn toàn không có thời gian tự hỏi, chỉ dùng sức ổn định thân mình, một tay che chở cô bé trước ngực, không cho mình bị chen qua bên cạnh, một tay sốt ruột lấy tay vơ bừa, “Miếng này, miếng này, còn có cái này, tôi đều lấy ——”
Cuối cùng cướp được ba miếng sườn dê và một cái chân to, cảm thấy mỹ mãn cầm lấy rời đi.
Sau đó lại mua ít củ cải, chuẩn bị về nhà hầm canh thịt dê.
Nửa đường, Giang Nhu đụng phải thím Vương không biết trở về từ nơi nào, thím Vương đẩy một chiếc xe đạp Nhị Bát Cống, sau yên xe với thanh ngang phía trước cột rất nhiều đồ.
Bà ấy cũng nhìn thấy Giang Nhu, vội cười chào hỏi, “Mua được đồ ngon gì không?”
Giang Nhu mở bọc thịt trong tay ra cho bà ấy xem, “Mua ít thịt dê ạ, vốn muốn mua thịt heo, nhưng không thấy thích hợp, vẫn là hồi trước ăn thịt của nhà thím mới yên tâm.”
Chú Vương bây giờ còn ở nhà tĩnh dưỡng, sạp hàng của nhà họ Vương cũng ngừng. Thím Vương nghe xong trên mặt có chút đắc ý, “Đúng vậy, chú cháu là người thành thật, ông ấy bán thịt cháu yên tâm, đều là người ở thôn dưới nuôi, ăn đồ ăn đều là trấu rồi rau dại, lớn lên khỏe mạnh, thịt cũng ngon, không giống một vài trang trại nuôi heo, cho chích, còn ăn thức ăn gia súc gì đó, một con heo mấy tháng đã trưởng thành, thịt đó có thể ăn ngon sao?”
Giang Nhu nghe xong không ngừng gật đầu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, khi sắp về đến cửa nhà, thím Vương có chút do dự nhìn Giang Nhu một cái, đột nhiên nói một câu, “Tiểu Nhu à, thím nói chuyện này với cháu, trước tiên cháu đừng khổ sở, thím cũng không biết tình hình cụ thể, nhưng nghĩ nên nói một tiếng với cháu trước thì tốt hơn.”
Giang Nhu nghe xong khó hiểu, quay đầu nhìn bà ấy.
Thím Vương dừng một chút, nói: “Là như vầy, ngay buổi chiều ngày hôm qua, có người nhìn thấy Lê Tiêu ở trên đường cù cưa cù nhằng với một phụ nữ mang thai, còn có người đồn đãi khó nghe, nhưng bị thím mắng lại rồi, nếu nghe thấy thì đừng để ý, Lê Tiêu là đứa nhỏ tốt, trong việc này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, cháu về nhà hỏi cậu ấy kỹ.”
Con người hai vợ chồng đều không tệ, bây giờ còn có một bé đáng yêu như An An, thím Vương thật lòng hi vọng bọn họ tốt đẹp.
Giang Nhu nhíu mày, cô chưa từng nghe Lê Tiêu nói qua việc này.
Nhưng cũng không có để ở trong lòng, cô vẫn hiểu rất rõ thái độ làm người của Lê Tiêu, người này gan lớn, bạn bảo anh đi làm chuyện xấu anh cũng sẽ dám làm, nhưng nếu có liên quan tới phụ nữ khác, còn làm lớn bụng, có thế nào Giang Nhu cũng không tin.
Người này hẳn là đã chịu ảnh hưởng bởi Lâm Mỹ Như quá sâu, xưa nay kính trọng nhưng không gần gũi phụ nữ, lúc trước nếu không phải “Giang Nhu” chủ động, e rằng cả đời anh cũng sẽ không kết hôn.
Ngay cả Chu Kiến cũng nói, hồi nhỏ anh nhìn thấy bạn học nữ ngã sấp xuống, anh trực tiếp đi vòng qua người ta, nhìn cũng không nhìn mắt một cái.
Cũng rất lạnh lùng.
Thế nhưng, Giang Nhu vẫn cảm kích nhìn thím Vương, biết bà ấy vì tốt cho mình, cười nói: “Cám ơn thím nhắc nhở, về nhà cháu sẽ hỏi Lê Tiêu thử xem, nhưng cháu tin tưởng anh ấy không phải loại người như vậy, người khác không biết, nhưng cháu biết, anh ấy đối xử với cháu và An An rất tốt, sẽ không làm ra loại chuyện này.”
Thật ra thím Vương còn rất lo lắng, dù sao đàn ông đều có vài thói hư tật xấu, ông Vương nhà bà ấy, hồi con trẻ thích vẻ ngoài xinh đẹp.