*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhỏ hai thôi đừng nói, người mà Giang Nhu gả dù không hài lòng, nhưng Lê Tiêu là người thị trấn, nghe nói bây giờ còn kiếm tiền, nói ra cũng rất có mặt mũi, không thể tệ hơn con rể hai.
Con rể cả có cái gì? Chỉ là một người trồng trọt thảm thương, nào có mặt mũi tới hỏi vay tiền bọn họ?
Bây giờ nghe thấy lời nói của Lê Tiêu, Chương Yến bỗng chốc sượng mặt, nhịn không được oán giận với Giang Nhu, “Chỉ lái một lát sao cần nhiều tiền như vậy? Đó là em trai của con.”
Có hơi không hài lòng với sự keo kiệt của Lê Tiêu.
Giang Nhu không cần suy nghĩ đã bao che nói: “Mẹ cũng không nhìn xem em trai mập cỡ nào, phí tiền xăng.”
“…”
Chương Yến còn muốn nói tiếp gì nữa, Giang Nhu quay đầu nói với Giang Quý: “Muốn lái thì lái đi, nhưng cẩn thận một chút, hai ngày trước còn có người không cẩn thận đụng vào tường qua đời, tài sản trong nhà đều bị họ hàng tranh giành hết, mẹ chúng ta tiết kiệm, cũng không biết tích góp bao nhiêu tiền cho em.”
Khi nói tới đây, trong giọng nói còn mang theo vài phần chờ mong.
Chương Yến nghe vậy mặt cũng tái đi, quay đầu đuổi em trai Giang trở về phòng, nói cái gì cũng không để cậu ta lái thứ này.
Tiền bà ta tích góp hơn nửa đời cũng không phải để cho họ hàng, đương nhiên, cũng sẽ không cho mấy đứa con gái này, một đám đều ăn cháo đá bát.
Giang Nhu cũng không quan tâm bà ta, trực tiếp vào nhà ngồi xuống.
Lê Tiêu ôm đứa nhỏ ngồi vào bên cạnh cô.
Không ai chiêu đãi bọn họ, Giang Nhu bèn tự rót nước cho mình còn lục hộp bánh quy trên bàn trà, thấy anh rể cả với hai đứa con ở cách đó không xa i trợn mắt há hốc mồm, anh rể cả vốn tưởng rằng mình mở miệng vay tiền đã xem như mặt dày, không nghĩ tới vợ chồng Giang Nhu, không ai chiêu đãi cũng có thể giống như không có việc gì, còn tự rót nước uống cho mình, muốn ăn cái gì thì lấy cái đó.
Cũng không lúng túng chút nào.
Sắc mặt Chương Yến lại thêm khó coi, đen mặt cầm thịt Giang Nhu đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng treo lên, còn không nhiều bằng nhà nhỏ lớn mang đến.
Giọng điệu bà ta không tốt nói: “Sắp đến giữa trưa rồi, hai đứa con lại đây giúp mẹ nấu cơm.”
Vừa nghe lời này, chị cả Giang vội đứng lên. Đi hai bước, chị cả Giang phát hiện không có ai đi theo phía sau, theo bản năng quay đầu qua nhìn, Giang Nhu ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, đang quay đầu chơi đùa với đứa nhỏ.
An An trong lòng em rể ba, được cô chọc vui vẻ cười, thịt núc ních mềm mại trên mặt, chăm bẵm cực kỳ tốt.
Lại nhìn bên cạnh, hai đứa con nhà cô ấy đang hâm mộ nhìn, người gầy giống như cây trúc.
Trong lòng chị cả Giang không hiểu sao đau xót.
Chương Yến cũng phát hiện Giang Nhu không đi theo, tức ngực, quay đầu lại nhẫn nhịn hỏi: “Nhỏ ba con điếc à?”
Giang Nhu ngẩng đầu cười với bà ta, “Mẹ, bây giờ con là khách, nào có lý để khách nấu cơm? Con thích ăn thịt kho tàu, nhớ để nhiều đường.”
Nói xong quay đầu kêu một câu về phía căn phòng, “Giang Quý, mẹ hỏi em có ăn thịt kho tàu không?”
Trong phòng lập tức truyền đến một tiếng đáp lại, “Ăn!”
“…”
Cho tới bây giờ Chương Yến còn chưa từng gặp người nào khó xử lý như vậy, trước kia đều là bà ta khiến người ta ghê tởm, bây giờ rốt cục cảm nhận được cảm giác bị người ta làm cho khó chịu.
Sắc mặt của bà ta đã không thể dùng khó coi để hình dung, vẻ mặt vặn vẹo trong chớp mắt, sau đó oán hận trừng mắt nhìn Giang Nhu một cái, xoay người rời đi.
Chị cả Giang yên lặng đi theo ở phía sau.
Em ba nói những lời này với mẹ, là những lời mà cả đời này cô ấy cũng không dám nói ra miệng, cũng không biết vì sao, cô nghe vào trong lòng không hiểu sao có chút hâm mộ.
Cũng không biết là hâm mộ cô dám yêu cầu mẹ, hay là hâm mộ em ba sống tự tại.
Cha Giang ở trong nhà chính cũng không nói gì, ông ta cầm một điếu thuốc thấp kém hút, hương vị rất khó ngửi, Giang Nhu không thích, ôm đứa nhỏ vào trong viện.
Nhà bếp của nhà họ Giang ở bên cạnh phòng chính, lúc này chị cả Giang đang ngồi xổm ở cửa phòng bếp rửa thịt.
Giang Nhu ôm đứa nhỏ đi qua, bên cạnh cửa phòng bếp đặt một cái bàn, bên trên bày đồ ăn cùng với túi quýt mà Giang Nhu mang tới.