*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Nhu tức giận hỏi: “Cho nên coi như không biết phải không? Nếu em út không còn thì sao? Con bé mới mười bốn tuổi.”
Giang Lan giật môi, nhỏ giọng nói: “Cũng là mệnh con bé không tốt.”
Giống như mẹ nói, mệnh con bé không tốt, chỉ có thể gả cho một gã đàn ông không có bản lĩnh đi theo cùng nhau chịu khổ, không giống em hai em ba xinh đẹp, có người thương, rất may mắn.
Con người vẫn phải chấp nhận số mệnh.
Giang Nhu không có cách nào trao đổi với cô ấy, hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói: “Cho đứa nhỏ học hành đến nơi đến chốn, chị với anh rể cũng không dễ dàng, khổ cả đời, nhưng bọn chúng còn nhỏ, vẫn có cơ hội trở nên ưu tú.”
Nói xong bước đi.
Giang Lan nhìn bóng dáng Giang Nhu rời đi, một hồi lâu cũng không nói chuyện.
Xe máy vừa nhanh vừa vang, đừng nói ngồi, ngay cả sờ cô ấy cũng chưa từng sờ qua.
Nhịn không được nghĩ, nếu lúc nhỏ cô ấy đi học, có phải cũng sống cuộc sống như hiện giờ giống em hai em ba không? Dám cộc cằn với mẹ, dám làm chuyện mình muốn làm.
Lần đầu tiên, trong lòng Giang Lan có chút oán hận cha mẹ, vì sao cũng chỉ có cô ấy không thể đi học?
——
Về đến nhà đã là hơn ba giờ chiều.
Lê Tiêu đi ra ngoài trả xe, Giang Nhu mới vừa cho đứa nhỏ uống sữa xong, thím Vương và Vương Mẫn Quân nhà hàng xóm lại tới đây, thím Vương cũng mới trở về từ nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ bà ấy ở ngoài trấn, rất gần.
Chúc tết xong còn mang về đây không ít đồ ăn, con trai của cậu Vương Mẫn Quân tham gia quân ngũ ở Tây Nam, nơi đó nhiều đồ ăn xông khói, năm mới gửi về không ít lạp xưởng thịt khô.
Thím Vương cầm mấy cái lạp xưởng lại đây, “Thứ này ăn ngon, dù là nấu hay xào, hương vị đều ngon, còn ngon hơn chúng ta phơi khô.” Giang Nhu nhìn thấy lạp xưởng, trực tiếp nở nụ cười, cũng không khách sáo với bà ấy chút nào, “Vậy được, đêm nay cháu luộc một ít nếm thử.”
Thứ này quả thật ăn ngon, bạn cùng phòng đại học của cô có người ở tỉnh C, mỗi lần nghỉ trở về đều mang rất nhiều lạp xưởng chia cho các cô, hương vị đó thật khiến người ta tưởng niệm.
Thím Vương không chỉ tới tặng lạp xưởng, còn nói một tin tức cho cô, “Vừa nãy thím trở về nhìn thấy mẹ chồng cháu ở cửa nhà cháu, bà ta gõ cửa hồi lâu, thím nói các cháu không ở nhà, nên bà ta đi rồi, hỏi người khác mới biết, hình như bà ta đánh nhau với con gái riêng.”
Động tác thay tã cho cô nhóc dừng một chút, Giang Nhu xoay đầu hỏi: “Sao lại thế?”
Thím Vương đã sớm hỏi thăm rõ ràng, nhiều chuyện nói: “Còn không phải đứa con gái riêng đó của bà ta, nghe nói cứ ở nhà không đi, còn luôn dùng lời khó nghe mắng bà ta, mẹ chồng cháu đấy, thím cũng không biết nói gì cho phải, chính là một người sợ hãi kẻ mạnh, gặp phải người lợi hại một chút là tèo.”
Cũng không phải sao, Giang Nhu cảm thấy thím Vương đánh giá rất đúng chỗ.
Cũng không biết có phải động tác của cô chậm một chút hay không, cô nhóc nằm ở trên giường không kiên nhẫn duỗi chân đạp.
Giang Nhu phản ứng lại, vội thay tã sạch cho cô bé, Vương Mẫn Quân ngồi bên cạnh, cầm tã bẩn giúp cô.
Thím Vương vẫn đang nói: “Đợi lát nữa nói không chừng còn lại đây nữa, trong lòng cháu chuẩn bị sẵn đi.”
Chuẩn bị cái gì, lẽ nào mẹ chồng hờ còn muốn ở chung với bọn họ à.
Cái này nhất định đừng, Giang Nhu rất sợ bà ta, nhất là những lời tẩy não của bà ta, quả thực nghe xong muốn hộc máu.
Thím Vương vẫn rất hiểu Lâm Mỹ Như, không quá bao lâu, Lâm Mỹ Như thật sự lại đây một chuyến, Giang Nhu thậm chí nghi ngờ có phải bà ta có tai mặt ở bên cạnh hay không.
Lâm Mỹ Như vừa vào viện đã khóc, khóc lóc nói con gái riêng đối xử tệ với bà ta, buổi sáng hôm nay đánh bà ta, con riêng không ở nhà, ông Hà lại không giúp bà ta, trong lòng uất ức muốn chết.
“Cô ta mắng mẹ ác độc, trách mẹ chỉ chăm sóc con trai của Tiểu Hoa, không quan tâm con cô ta, mẹ làm gì phải quan tâm con cô ta chứ? Mẹ chán ghét cô như thế còn muốn bảo mẹ chăm sóc con trai cô ta, thật sự nghĩ đẹp lắm…”
Giang Nhu cũng không biết bà ta nói những lời này cho mình nghe để làm gì? Bà ta lại không giúp mình chăm sóc An An, lẽ nào mình còn có thể bênh vực kẻ yếu thay bà ta?