*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng nhìn Lê Tiêu như vậy, rất để ý vợ mình, giống như mọi thứ đều tốt, một câu nói xấu cũng không được.
Cho nên lúc này không chắc có cần người ta đến một chuyến hay không.
Giang Nhu không nói gì, chỉ bảo anh ta trông chừng Lê Tiêu cho tốt, sau đó thì cúp máy.
Thím Vương chờ ở cửa, thấy cô đi ra nhịn không được hỏi: “Người thế nào?”
Giang Nhu nhíu mày, “Nghe nói bởi vì cứu người bị thương chân, bây giờ còn đang điều trị, hẳn là không quá nghiêm trọng, nhưng cháu muốn đi phía nam nhìn một cái.”
Thật ra khi hỏi địa chỉ, Giang Nhu đã đưa ra quyết định, cho nên lại nói: “Thím, vài ngày kế tiếp lại phiền thím chăm sóc Hân Hân giúp cháu, cháu định mang một mình An An qua, thím cũng biết bệnh viện mang thêm một người thì không có chỗ ở.”
Ngược lại thím Vương không có vấn đề gì, chỉ là Lê Hân đi theo tới có chút bất an nhìn về phía Giang Nhu.
Giang Nhu không nói tiếp, dẫn cô ấy về nhà, chờ vào sân mới nói: “Đừng sợ, cũng không phải chị không trở lại, chỉ vài ngày thôi.”
Vẻ mặt Lê Hân do dự, “Nhưng một mình chị được không? Còn mang theo An An nữa.”
Giang Nhu cười cười, “Chị cũng không phải chuyển nhà, sao lại không được?”
Sợ cô ấy suy nghĩ lung tung, nhân tiện nói: “Đi mua vé xe giúp chị, cần sáng mai.”
Lê Hân nhìn cô một cái, sau đó vào phòng cầm chứng minh nhân dân và tiền đi ra ngoài.
Giang Nhu thì ở trong phòng thu dọn đồ đạc, khoảng thời gian trước có nhờ người làm túi xách, lúc ấy nghĩ sau này cô và Lê Hân đều phải đến trường, có túi sách dung lượng lớn sẽ càng thuận tiện, cho nên cố ý vẽ kiểu dáng, lại mua vải da bỏ làm.
Bên trong có hai bộ đồ và khăn mặt, lại nhét quần áo tã, sữa bột, chén nước của cô bé…
Thu dọn xong, túi sách cũng chưa đầy, Giang Nhu bèn đặt ở đó, đi vào phòng bếp làm chút đồ ăn sẵn.
Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu lập tức đẩy đứa nhỏ đến bến xe.
Xe đẩy chính là vào năm trước Giang Nhu bảo Lê Tiêu làm, bây giờ cô nhóc có thể ngồi, Lê Tiêu còn cải tạo chiếc xe đẩy này một chút, bên trong ghế ngồi trải phẳng ra còn có thể dùng làm giường.
Cô nhóc ngồi ở bên trong tò mò lắc đầu nhìn, tựa như cảm thấy rất mới lạ.
Lê Hân quải túi xách bên người, đưa các cô đến bến xe. Giang Nhu ngồi xe buýt lên thành phố trước, sau đó lại mua vé xe lửa ở thành phố, bởi vì đường quá xa, ở giữa còn đổi xe một lần.
Cũng may Giang Nhu có kinh nghiệm ra ngoài của đời trước, ngược lại không lo sợ với việc này, thậm chí trong quá trình đổi xe còn đẩy cô nhóc một vòng ở đại sảnh đợi xe, cô đã từng tới nhà ga này ở đời trước, khi cô lên đại học có huấn luyện, có lần trong trường học sắp xếp các cô xuống Nam huấn luyện quân đội, lúc ấy từng đổi xe ở nhà ga này, chẳng qua lúc đó nơi này là nhà ga tổng hợp, vừa to vừa xa hoa, hễ không chú ý sẽ lạc đường.
Giang Nhu lại cảm khái ở trong lòng, quốc gia phát triển thật sự quá nhanh.
Ai có thể tưởng được, hai mươi năm trước nơi này lại vừa nhỏ vừa nát như vậy.
Cô nhóc cũng vô tư giống mẹ, lắc đầu tò mò nhìn chung quanh.
Giang Nhu thấy thời gian còn sớm, bèn đẩy cô nhóc đi vệ sinh, lấy ra khăn ướt lau tay và mặt cho cô bé, sau đó lau cho mình, còn đổi một bộ quần áo sạch sẽ, chuẩn bị thay quần áo rồi trực tiếp dùng nước chà giặt, định đợi lát nữa khi lên xe lửa lại lấy ra phơi khô, quần áo của cô nhóc cũng như vậy.
Lại ngồi xe lửa hai ngày, giang Nhu tới tỉnh G, xuống xe lửa hỏi thăm người ta địa chỉ bệnh viện, sau đó lại chuyển qua ngồi giao thông công cộng.
Đợi khi đến bệnh viện đã là hai giờ chiều, Giang Nhu cũng không bạc đãi bản thân, mua phần cơm chiên ở cửa bệnh viện, lại mua một chén trứng hấp cho cô bé.
Ăn uống no nê mới đi bệnh viện.
Tỉnh G phát triển rất nhanh, bệnh viện cũng không lớn như đời sau, nơi nằm viện đằng sau còn có thang máy, cũng đỡ cho Giang Nhu phải ôm đứa nhỏ lên.
Giang Nhu bấm tầng sáu, sau khi đi lên tìm phòng bệnh sáu một bảy.
Vừa mới chuẩn bị gõ cửa, cửa đã được mở ra từ bên trong, một y tá trẻ tuổi đỏ mắt chạy ra từ bên trong, còn đụng Giang Nhu một cái.
Y tá quay đầu mắng một câu, “Có bệnh à!”
Nói xong thì khóc lóc chạy đi.
Giang Nhu sửng sốt.
Lê Tiêu trong phòng bệnh đen mặt, anh vừa nhấc đầu thì nhìn thấy Giang Nhu xuất hiện ở cửa phòng bệnh, cũng ngây ngẩn cả người, theo bản năng hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Vội ngồi xuống giường bệnh.
Giang Nhu nhíu mày thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lê Tiêu trên giường bệnh, cũng không nghĩ nhiều, thấy cả chân trái anh đều bị quấn băng gạc, trực tiếp tức giận nói: “Xem anh còn sống hay không?”
“…”