*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Tiêu cũng không biết gì, còn tỏ ra không sao cả cười cười, “Thực ra không có việc gì đâu, chỉ là gãy xương đùi, bác sĩ nói thể chất của anh tốt, kế tiếp chăm sóc thật tốt là có thể khôi phục.”
Bởi vì thời điểm mấu chốt cứu Thường Dũng, còn lôi kéo anh ta né tránh, bây giờ Thường Dũng rất coi trọng anh, sắp xếp phòng bệnh cao cấp giúp anh, còn lại đây thăm anh mỗi ngày.
Anh cảm thấy, chờ sau khi mình khỏe rồi, hẳn sẽ không chỉ là trợ lý.
Tuy rằng bị thương chân nhưng anh cảm thấy rất đáng giá.
Đương nhiên, anh chắc chắn không dám nói lời này với Giang Nhu.
Anh nói với Giang Nhu: “Rót cho anh ly nước, cả ngày cũng chưa uống nước.”
Giang Nhu nhíu mày, đứng dậy đi rót nước cho anh, thuận miệng hỏi một câu:
“Y tá đâu?”
Trong đầu nghĩ đến y tá vừa nãy đụng phải, cảm thấy là lạ thế nào.
Ngược lại Lê Tiêu không giấu diếm cô, nói thẳng, “Y tá trước còn đỡ, hôm trước đổi một y tá lại đây, kỹ thuật không được tốt lắm, ngược lại thích hỏi thăm anh mỗi năm kiếm được bao nhiêu tiền, sau khi biết anh không có tiền thì không đến đây nữa.”
Nhưng vừa rồi lại tới một chuyến, nói cô ta nghĩ xong rồi, cô ta càng thích anh hơn tiền, có thể không quan tâm anh không có tiền, còn nói điều kiện trong nhà cô ta không tệ, nguyện ý thu xếp một công việc tốt cho anh.
Nghe mà Lê Tiêu thấy ghê tởm, quả thực bệnh thần kinh.
Ông đây thèm cô thích à?
Giang Nhu: “…”
Lúc năm giờ chiều, cô bé tỉnh lại, sau khi tỉnh lại dường như có hơi ngơ ngác, nằm ở trên sô pha nhìn trời vẫn chưa lấy lại tinh thần, là Giang Nhu ôm cô bé đến trong lòng Lê Tiêu, cô bé thấy người, mới chớp chớp mắt to, sau đó cười ngọt ngào.
Vùi mặt vào trong n.g.ự.c cha.
Giang Nhu nói với Lê Tiêu: “Anh trông một lát, em đi ra ngoài mua cơm.” Lê Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, “Một mình có được không?”
Giang Nhu phất phất tay rời đi.
Giang Nhu ra công lớn bệnh viện, trước tiên đi dạo ở ngã tư đường gần đấy, nhìn đến quán ai có nhiều người chờ thì đi nhìn xem, sau đó chọn một quán cơm đông người lại sạch sẽ, chọn mấy món ăn nhẹ với một hũ cháo thịt.
Bây giờ đóng gói bằng hộp vẫn chưa thịnh hành, Giang Nhu bèn nói với chủ quán một tiếng, lát nữa cầm chén trả lại.
Chủ quán rất dễ nói chuyện, cầm túi ni lông đựng.
Trên đường trở về, Giang Nhu còn mua mấy quả xoài và một chén chè đậu đỏ.
Bởi vì thời gian chờ đồ ăn hơi lâu, khi trở lại phòng bệnh đã là hơn sáu giờ, còn chưa đi vào đã nghe thấy bê trong truyền đến tiếng nói chuyện sôi nổi.
Giang Nhu dừng bước, vội vàng chỉnh lý đầu, cảm thấy hẳn là ổn rồi mới đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Đẩy cửa ra, cô lập tức nhìn thấy đứa nhỏ làm ổ trong lòng Lê Tiêu, bị hai người đàn ông bên cạnh chơi đùa, lá gan cô nhóc cũng không lớn, có lẽ bình thường không gặp nhiều người, mỗi lần nhìn thấy người xa lạ đều thích vùi mặt vào trong lòng Giang Nhu.
Nhưng không khóc, cô bé rất ít khóc, trừ phi thật sự đau.
Ở điểm này, Giang Nhu cảm thấy ngoại trừ vì đứa nhỏ trời sinh ngoan ngoãn ra, còn có chính là cô với Lê Tiêu từ nhỏ đã cho cô bé đầy đủ cảm giác an toàn, ôm cô bé dỗ cô bé, thích nói chuyện với cô bé, trước kia mỗi lần Lê Tiêu về nhà, chuyện đầu tiên làm chính là ôm cô bé, khi ăn cơm cũng không buông tay, ra ngoài lại quấn cô bé vào trong quần áo.
Cho nên cô bé được cha ôm vào trong ngực, tuy rằng nhìn thấy vài khuôn mặt xa lạ cũng không có bị dọa khóc, chỉ mở to một đôi mắt to tò mò nhìn, nhìn người này lại nhìn người nọ, khi người khác đưa đồ tới bên miệng cô bé, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé mím chặt, uốn éo thân mình, vùi mặt vào trong lòng cha.
Nhưng vùi một lát lại nhịn không được lén nhìn.
Chọc hai người đàn ông cười ha ha.
Ngoại trừ hai người đàn ông trung niên, trong phòng bệnh còn có một người phụ nữ lão niên và trung niên.
Người trẻ dỗ đứa nhỏ trong lòng, người già cũng cười theo, ngoài miệng còn khen, “Đứa nhỏ này bộ dạng thật xinh đẹp, lớn hơn thằng nhỏ nhà bà hai tuổi, vừa vặn có thể đính hôn từ bé.”
Lê Tiêu vốn ôm An An cười nhẹ, nghe thấy lời này, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
Người bên cạnh tên là Phó Phi còn vào giúp vui, “Cái này được, trưởng thành cũng là thanh mai trúc mã.”