*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở về Giang Nhu nhịn không được kéo quần áo anh, “Vừa rồi anh nói những lời đó làm gì?”
Cô vốn là đền đáp thay anh, cuối cùng giống như đều biến thành của cô.
Lê Tiêu nhận cô nhóc từ trong lòng cô, rất bình tĩnh đáp lại một câu, “Vốn chính là ý của em, có gì không thể nói?”
Giang Nhu nhìn theo bóng dáng anh vào nhà, nhịn không được mím môi nở nụ cười.
Không thể không nói, vừa rồi nghe thấy Lê Tiêu nói như vậy, trong lòng cô rất vui vẻ.
Không giống bạn trai của bạn thân trước kia của cô, bình thường con người không tệ, nhưng thích đả kích hạ thấp bạn gái ở trước mặt bạn bè bạn hồi nhỏ, trông có vẻ mình có rất nhiều năng lực.
Ngược lại Lê Tiêu không có những thói xấu này.
Buổi tối sau khi hai người dỗ đứa nhỏ xong, nằm xuống nói chuyện phiếm.
Lê Tiêu nằm ngửa ở trên giường, một bàn tay đặt ở sau đầu, một bàn tay ôm Giang
Nhu, nhỏ giọng nói: “Sau khi em trở về, bảo Chu Kiến lại đây đi.”
Giang Nhu lên tiếng, “Trở về em sẽ nói với cậu ấy.”
Lê Tiêu nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau lưng, nghĩ đến ngày mai cô đi, trong lòng anh có hơi không nỡ, lại nói: “Có thể nào thi xong rồi tới đây nữa không? Đến lúc đó anh thuê một phòng ở gần trường học.”
Giang Nhu nghe thế nở nụ cười, còn chưa thi nữa cũng đã chuẩn bị thuê phòng rồi.
Cô xê dịch thân thể lên trên, đổi một tư thế thoải mái, nâng tay trấn an sờ đầu anh, “Đừng vội, sau khi em lấy được thư thông báo, anh ở đây dưỡng thương cho tốt, chúng em từ từ sẽ đến.”
Lê Tiêu “ừ” một tiếng.
Cảm xúc không cao lắm.
Giang Nhu nói sang chuyện khác, cười hỏi: “Trước đó em có bỏ một lá thư trong túi áo, anh có mở ra xem không?”
Lê Tiêu quả nhiên hứng trí, nói: “Không có.”
Sau đó tò mò hỏi một câu, “Phía trên viết cái gì vậy?”
Giang Nhu có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng anh đã sớm đọc rồi, “Không nói, chờ sau này anh mở ra là biết.”
Lê Tiêu có chút chờ không nổi, “Anh mở ngay bây giờ đây.”
Nghiêng người, làm bộ muốn đứng lên đi lấy.
Giang Nhu trực tiếp vươn tay ôm lấy anh, “Không được đi.” Lê Tiêu nở nụ cười, rũ mắt về phía cô, sau khi đối diện với tầm mắt của cô thì không di chuyển nữa.
Tay anh ôm sát vai cô, không nhịn được, dần dần cúi đầu, khuôn mặt của hai người gần sát bên nhau, anh hơi nghiêng đầu, chóp mũi chạm nhau, anh nhẹ nhàng cọ qua.
Sau đó kéo ra khoảng cách, nhìn Giang Nhu thật sâu, nhìn một hồi, lại kề sát lần nữa, hạ một nụ hôn rất nhẹ ở trên cánh môi Giang Nhu, hôn dọc từ bên môi tới hai má, cuối cùng dừng ở trên cổ.
Từ trên xuống, chậm rãi đốt lửa, cuối cùng biến thành mút vào.
Giang Nhu có hơi ngứa nhưng nhưng không có ngăn cản, cô dùng sức cắn chặt cánh môi, khi đang muốn nhắm mắt lại, sau đó lại phát hiện cô nhóc vốn đang ngủ ở trong không biết khi nào thì tỉnh dậy, đang mở to một đôi mắt tò mò nhìn bọn họ.
Giang Nhu hoảng sợ, đẩy người ra một phen.
Lê Tiêu bất ngờ không kịp phòng bị, cả người ngã về sau, cũng may thân thể anh linh hoạt, nhanh tay chống người ổn định ở trên giường, chỉ là hơi thở dốc, trong một chốc không kịp phản ứng lại, nghẹn giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Nhu xấu hổ nhìn anh một cái, ý bảo anh nhìn ra sau.
Lê Tiêu hậu tri hậu giác xoay đầu qua nhìn, sau đó trực tiếp đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn gần trong gang tấc.
“…”
Cô nhóc cũng cúi đầu nhìn anh, sau đó lại nhìn Giang Nhu ở cách đó không xa, dường như hiểu lầm cái gì đó, trực tiếp tát một cái trên mặt cha.
“Chát ——” Một tiếng trong trẻo, trong phòng nháy mắt rơi vào c.h.ế.t lặng.
Lê Tiêu trực tiếp sững sờ ngay lập tức.
Vẫn là Giang Nhu không nhịn được, “hì hì hì” cười ra tiếng.
Cuối cùng cô nhóc c.h.ế.t sống không cần cha, ôm Giang Nhu không buông tay, ngủ cũng không được.
Giang Nhu mềm nhũn trong lòng, biết cô bé hiểu lầm mình bị Lê Tiêu ức hiếp, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Buổi sáng hôm sau, Lê Tiêu đưa Giang Nhu đến nhà ga.
Giang Nhu đẩy cô nhóc, Lê Tiêu quải hai bao đồ căng phồng.
Xe lửa vào giấc tám giờ sáng, tới nhà ga không đợi bao lâu đã lên xe, Lê Tiêu đưa hai mẹ con vào toa mới đi, mua giường nằm, là cái giường phía dưới cùng.
Khi tách ra, Giang Nhu có hơi không nỡ, ôm cổ người ta.
Lê Tiêu cũng luyến tiếc, ném túi lên trên giường, ôm eo cô, cúi đầu hôn hai má cô, dặn dò: “Trên đường cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Giang Nhu rầu rĩ gật đầu.