*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An An vịn ghế sô pha, ngoẹo cổ hiếu kỳ nhìn Đổng Minh Minh nằm bên trên, nghe lời mẹ, còn ngoan ngoãn đáp một tiếng, “Không chạy.”
Sau khi Giang Nhu đi tới nhà bếp, cô bé lặng lẽ dịch đến bên cạnh Đổng Minh Minh, cũng học theo Giang Nhu sờ trán cô ấy, chờ Giang Nhu trở về, cô bé còn bi bô nói: “Chích thuốc.”
Còn nhớ hồi trước Lê Tiêu nói với cô bé, bị bệnh phải chích thuốc.
Giang Nhu sờ đầu cô ấy, sau đó nhẹ nhàng đánh thức Đổng Minh Minh, bảo cô ấy uống thuốc. Đổng Minh Minh mơ mơ màng màng mở mắt, sau khi nhận ra là Giang Nhu, hơi nâng người lên, ngoan ngoãn mở miệng uống nước, sau đó uống thuốc hạ sốt.
Cô ấy nằm xuống, Giang Nhu lại lấy chai cồn ra, móc khăn tay trong túi ra thấm ướt, lau trán, gáy và tay của cô ấy.
Đổng Minh Minh nằm ngửa ở trên sô pha, khăn mùi soa lạnh lẽo làm cho đầu óc cô ấy tỉnh táo một chút, ánh mắt của cô ấy từ từ đỏ lên, âm thanh nức nở nói: “Cậu biết không? Tối hôm qua là kỷ niệm 20 năm ngày cưới của cha mẹ tớ, ông ấy nói ông ấy bận bịu, tớ không tin, tớ lén lút gọi điện thoại cho người phụ nữ đó, sau đó tớ nghe thấy trong điện thoại có một bé trai gọi ông ấy là cha, ông ấy cười đáp lại.”
“Tớ liều lĩnh mặc kệ mưa to đi ra ngoài tìm tới nhà người phụ nữ kia, nhìn từ cửa sổ, thấy ông ấy ôm người phụ nữ kia hôn cô ta, hic hic…”
“Sao ông ấy có thể đối xử với mẹ tớ như thế?”
Giang Nhu không biết nên nói cái gì, “Minh Minh?”
Đổng Minh Minh nghiến răng nghiến lợi, “Tớ rất hận! Giang Nhu, cậu biết không? Đứa trẻ đó đã sáu tuổi, vậy mà đến bây giờ tớ mới biết, cái tên lừa gạt này, tớ không để yên cho ông ta đâu!”
“Ông ta muốn con trai, mẹ của tớ cũng không phải không thể sinh, trước đây mẹ của tớ nói muốn một đứa bé nữa, là chính ông ta không muốn, còn lấy tớ làm cớ.”
“Ông ta có ý gì? Có phải ông ta chỉ muốn người phụ nữ đó sinh con cho ông ta không? Có phải ông ta lo mẹ tớ sinh em trai, sẽ tranh tài sản với thằng nhóc đó? Sao ông ta có thể xấu xa như vậy?”
Giang Nhu lại đặt khăn ướt lên trán cô ấy một lần nữa.
Đổng Minh Minh giương mắt nhìn cô, “Giang nhu, cảm ơn cậu, tờ giấy đó là cậu nhét phải không?”
Đoán được Giang Nhu hẳn đã sớm biết, nếu không mấy ngày trước cũng sẽ không nói những lời thăm dò ở trong thang máy.
Giang Nhu không có phủ nhận, trực tiếp gật đầu, “Chồng tớ nói với tớ, tớ vẫn tưởng là cậu biết, ngày đó trò chuyện phát hiện hình như cậu không biết chuyện thật, vì thế…” Âm thanh Đổng Minh Minh khàn khàn nói: “Cám ơn cậu, thật sự, nếu như biết trễ, e rằng tớ đã nghe cha tớ đi xem mắt lập gia đình, đến lúc đó tớ và mẹ tớ không có gì cả.”
“Cậu đừng trách tớ quản việc không đâu là tốt rồi.”
Đổng Minh Minh lắc đầu, “Không, tớ rất cảm kích cậu, thật sự, từ nhỏ đến lớn tớ cũng không có bạn tốt, sau này cậu chính là người bạn duy nhất của tớ.”
Cô ấy không ngốc, bình thường những người vây quanh cô ấy đều do thấy gia đình cô ấy giàu có, muốn lấy được gì từ trên người cô ấy, chỉ có Giang Nhu thì không, nếu như muốn lấy thứ gì, cứ nói thẳng, mà không phải dùng cách lén lút viết giấy này.
Chữ trên tờ giấy không phải Giang Nhu viết, nhưng cô ấy lập tức đoán được là cô.
Giang Nhu lo lắng hỏi: “Kế tiếp cậu định làm gì?”
Đổng Minh Minh trầm mặc sau đó nói: “Chuyển ngành, tớ muốn đi học quản lý tài chính, sau đó vào công ty.”
“Chỉ là thương cho mẹ tớ, việc này tớ tạm thời không định nói với bà ấy.”
Giang Nhu cầm tay cô ấy, “Đừng suy nghĩ nữa, ngủ một giấc thật ngon đi.”
Nói nhiều như vậy, Đổng Minh Minh quả thực mệt mỏi, có Giang Nhu ở đây, cô ấy an tâm nhắm hai mắt lại.
Giang Nhu đứng dậy vào phòng lấy chăn ra đắp cho cô ấy.
Nhà Đổng Minh Minh rất lớn, hẳn là mua lại hai căn rồi xây thông nhau, trang trí rất quyền thế, khắp nơi đều lộ ra vẻ xa hoa.
Giang Nhu ôm An An đi tới phòng ăn chơi, phòng ăn cũng rất lớn, bên cạnh còn có giá sách, Giang Nhu cầm mấy quyển tranh minh hoạ cho An An xem.
Đợi một lúc, Giang Nhu lại đi nhìn Đổng Minh Minh, thấy cô ấy đỡ sốt, thì yên lòng.
Buổi trưa cô nấu một nồi cháo, trong tủ lạnh còn có một ít thức ăn, cô xào hai dĩa.
Mình và An An ăn, không có kêu Đổng Minh Minh. Đổng Minh Minh ngủ thẳng đến hơn ba giờ chiều mới tỉnh, Giang Nhu cho cô ấy ăn một chén cháo, lại uống thuốc hạ sốt.
Chờ làm xong những việc này, Giang Nhu mới chuẩn bị dẫn An An đi, “Ngày mai tớ lại tới thăm cậu.”