*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Nhu bị buồn nôn không nhẹ, còn nhớ lần trước gặp Thường Dũng anh ta nói những câu đó ở ngay trước mặt cô, còn giống như cổ vũ Lê Tiêu ra ngoài tìm phụ nữ, cho dù ngày mai Triệu Vân không giúp Lê Hân sắp xếp trường học, cô cũng muốn nói.
Người đàn ông này quá đáng ghét rồi.
Nghĩ như thế, trong lòng không nhịn được khó chịu, “Cho dù biết rồi thì có thể làm sao bây giờ?”
Cô từng nghe nói nhiều chuyện như vậy, cuối cùng phần lớn phụ nữ đều sống c.h.ế.t mặc bay, mặc kệ đàn ông tiếp tục phong lưu ở bên ngoài.
Lê Tiêu lại không bi quan như cô, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Vậy cũng chưa chắc, con người Triệu Vân như thế, may mắn là bà chủ gia đình, ở chuyện làm ăn anh sợ nhất gặp người giống chị ta, hai người hợp tác cũng còn đỡ, nếu như là đối thủ, tuyệt đối thừa dịp em bệnh mà đòi mạng em, hơn nữa là một chiêu trí mạng, lúc nào gặp, thần kinh cũng căng thẳng và cảnh giác.”
“Em đừng thấy chị ta cười trông rất dễ gần gũi, Thường Dũng còn chẳng bằng một nửa lòng dạ của chị ta, không tin em chờ xem, tháng ngày Thường Dũng khóc còn ở sau.”
Thường Dũng đi tới bước này cũng không thiếu cô ấy ở sau lưng bày mưu tính kế, nếu không một người như Thường Dũng có thể đối phó được hai đứa nhỏ phía trước và cô em gái của anh rể sao?
Giang Nhu không nghĩ tới Lê Tiêu đánh giá cao Triệu Vân như vậy.
Ngày hôm sau, Giang Nhu ở nhà nhận được cuộc điện thoại của Triệu Vân, sau đó hẹn ở một nhà hàng Tây ăn cơm.
Giang Nhu cũng dẫn Lê Hân và An An tới. Sau khi đến nhà hàng, bảo các cô ngồi ở bàn cửa sổ, gọi hai món điểm tâm ngọt và một ly đồ uống, mình đi tới bàn Triệu Vân.
Triệu Vân ngồi ở chỗ gần cửa sổ, cô ấy đã sớm chú ý thấy Giang Nhu tiến đến, vẫn nhìn người, chờ cô lại đây mới cười chào hỏi, “Mau tới đây ngồi, chị cũng vừa tới, không biết em thích uống cái gì, chị đã gọi một lý cà phê thêm đường giúp em.”
Giang Nhu gật đầu, “Được ạ.”
Sau khi Giang Nhu ngồi xuống, Triệu Vân liếc nhìn Lê Hân và An An ở cửa, cười nói: “Em gái em thực sự là càng lớn càng đẹp, năm nay thi cấp ba xong chưa? Kết quả thế nào?”
Giang Nhu cười nói: “Rất tốt.” “Vậy thì tốt, còn nhớ năm ngoái chị từng nhắc với em không? Trường trung học phụ thuộc đó không tệ, bạn chị dạy học ở đó, trước đây cha chị cũng là giáo viên trường, có điều mấy năm trước đã về hưu, nếu kết quả của em gái tốt, đi vào không khó lắm.”
Lời này của Triệu Vân vô cùng thẳng thắn.
Giang Nhu cũng không ngốc, cho dù chất lượng dạy học của Nhất Trung ở thị trấn tốt cũng không so được với bên này, hơn nữa Lê Hân càng lớn càng đẹp, để một mình cô bé ở thị trấn, Giang Nhu rất không yên lòng.
Nếu cô lựa chọn làm người giám hộ của Lê Hân vậy thì sẽ gánh chịu trách nhiệm tương ứng, cố gắng cho cô ấy những điều tốt đẹp.
Suy nghĩ một chút nhân tiện nói: “Quy trình đi vào trường trung học phụ thuộc thế nào? Năm nay em gái em thi cũng không tệ lắm, hạng ba toàn huyện, tổng điểm 750, con bé thi 716.”
Triệu Vân hài lòng gật đầu, “Vậy quả thực rất tốt, thành tích này coi như không có chị, con bé cũng có thể đi vào, có điều chỉ là thủ tục phiền phức một chút, nếu như em tin tưởng chị, qua vài ngày nữa chị dẫn con bé đến trường làm mấy bài thi.”
Giang Nhu do dự sau đó gật đầu, “Được, vậy làm phiền chị.”
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lại đây, Triệu Vân gọi năm món ăn tinh xảo, đẹp mắt, nhưng lượng thức ăn cũng không quá lớn.
Lúc Giang Nhu mới vừa gọi bánh gato và đồ uống cho Lê Hân và An An thì phát hiện, đồ ăn của nhà hàng này rất mắc.
Không nhịn được nghĩ trong lòng, nhà Thường Dũng hẳn là rất giàu có.
Triệu Vân không nhúc nhích đũa mà cầm lấy cà phê uống một hớp, sau đó mới mở miệng, “Chị cũng không giả vờ với em, ngày hôm nay mời em ra ngoài ăn cơm, chủ yếu là muốn hỏi chuyện của chồng chị một chút, những ngày qua vẫn không gặp được người khác, nghĩ mỗi ngày Lê Tiêu chạy ở bên ngoài, hẳn là biết nhiều hơn chị, không biết Lê Tiêu có từng nói với em chuyện của anh ta không?”
Giang Nhu không nghĩ tới Triệu Vân hỏi trực tiếp như vậy, ngẩng đầu nhìn cô ấy một chút.
Triệu Vân cười cười, “Không có chuyện gì, em nói thẳng là được, chị đã sớm biết anh ta có phụ nữ khác ở bên ngoài, chỉ là gần đây trở nên hơi không giống với lúc trước, thường xuyên không trở về nhà cho nên mới không nhịn được tới hỏi thử.”
Giang Nhu không biết mở miệng thế nào, mím môi, do dự nói: “Lần trước em đi bệnh viện với Lê Tiêu thì thấy giám đốc Thường dẫn một người phụ nữ cũng tới bệnh viện.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Triệu Vân vẫn trắng nhợt.