*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày mùng 1 tháng 10, ngày nghỉ quốc khánh, Giang Nhu và Lê Tiêu lựa chọn chuyển nhà mới.
Dựa theo ý của Lê Tiêu, chuẩn bị nghỉ hè sẽ chuyển đi, cảm thấy trong nhà đều quét dọn sạch sẽ, cũng không có mùi gì. Vẫn là Giang Nhu kiên trì, bởi vì trước đây cô nghe nói mùa hè tốc độ fomanđehyt phóng thích nhanh nhất, nhiệt độ cao và ẩm ướt, vì thế cô còn đặt thêm mấy chậu nước trong nhà.
Mãi đến tận lúc tháng Mười trời giá rét chút, vừa vặn lại là ngày nghỉ quốc khánh, mới thương lượng dọn nhà vào ngày này.
Lê Hân cũng từ trường học trở về, trường học cho nghỉ bảy ngày, trong đó hai ngày là thứ Bảy Chủ Nhật, trường học sẽ bù sau.
Trong nhà hơi nhiều đồ, Lê Tiêu lái chiếc xe bánh mì cũ của mình, chuẩn bị chuyển thêm mấy chuyến nữa. Trước tiên thu dọn những đồ đạc muốn chuyển ra ngoài sân, TV, mấy cái mền, quần áo, nồi chén muôi thau… Những món đồ linh ta linh tinh, chất đống tràn đầy một sân.
Giang Nhu và Lê Hân dẫn đứa nhỏ chuyển qua chuyến đầu tiên, Lê Tiêu đặt đồ ở dưới lầu sau đó lái xe chuyển phần còn lại đến.
Giang Nhu và Lê Hân thì lại vận chuyển đồ dưới lầu vào trong thang máy, Lê Hân vừa xách vừa cảm khái nói: “Có thang máy đúng là thuận tiện.”
Không giống các cô ấy phòng ngủ ở lầu ba, mỗi lần lấy nước nóng xách tới đau cả tay, trường học của bọn họ có hơi lâu đời, nước nóng cần phải đến phòng đun nước nóng bên cạnh căn tin lấy, làm ký hiệu trên bình nước nóng, nếu không rất dễ bị người ta lấy cắp, phòng của các cô ấy đã có người mất rồi, cô ấy cũng còn đỡ, ấm nước mà cô ấy mang từ nhà đến là đồ cũ nên không có ai lấy.
Sau khi thang máy đến, Giang Nhu ôm An An ngồi ở trên chăn đặt xuống ngoài cửa, sau đó cùng chuyển đồ từ trong thang máy ra ngoài với Lê Hân, chuyển xong Giang Nhu đi mở cửa.
An An rất hiểu chuyện đi hỗ trợ, dời cái ghế hình động vật nhỏ của mình vào trong nhà mới, còn nói với Giang Nhu: “Mẹ giải lao.”
Giang Nhu nghe vậy trong lòng mềm mại.
Lê Hân nghe hơi không hiểu, quay lại An An: “Hả?” một tiếng.
An An biết nói nhưng bi bô, có lúc cắn chữ không rõ ràng lắm, nếu không nghe nói mỗi ngày thì nghe không quá rõ ràng.
Cô nhóc lập lại một lần, An An còn biết đổi giọng: “Mẹ, dì giải lao.”
Lần này Lê Hân nghe hiểu, lòng cũng mềm mại theo, cúi người xuống xoa đầu nhỏ của cô bé, “An An thật là một đứa bé ngoan.”
Cô nhóc được khen ngợi rất vui vẻ.
An An chuyển nhà mới rất vui vẻ, ở phía sau chuyển lung tung cùng với Giang Nhu Lê Hân, các cô đi đâu thì cô bé đi đó. Lần này sau khi đồ đạc gần như thu dọn xong, Lê Tiêu cũng đã tới, mang gạo, mì, nồi, chén, muôi, thau và một ít đồ gia dụng trong nhà, những đồ gia dụng đó Giang Nhu vốn cũng không quá muốn, chê chúng có hơi xấu, phong cách trang trí không ăn khớp với nhà mới.
Lê Tiêu không hiểu có hợp hay không, chẳng qua anh cảm thấy vứt đi khá là đáng tiếc, vì lẽ đó nói với Giang Nhu: “Vậy thì cho Chu Kiến đi.”
Cái xấu cứ cho nhà Chu Kiến.
Được thôi, Giang Nhu lập tức vui vẻ đồng ý.
Chu Kiến cũng dọn nhà vào ngày hôm nay, anh ta đã sớm gọi điện thoại cho quê nhà, không biết tại sao đến bây giờ còn chưa tới.
Biết Lê Tiêu muốn tặng một ít đồ gia dụng cho anh ta, anh ta rất vui vẻ nhận.
Một chuyến cuối cùng, Lê Tiêu đưa TV đến, TV đặt ở trên tủ thấp trong phòng khách, chảo vệ tinh trong nhà quá lớn, anh cầm vào trong cửa hàng bán, đổi thành một chảo vệ tinh nhỏ hơn, trực tiếp lắp đặt ở trên tường bên ngoài ban công, dùng khoan điện khoan cố định ở trên tường, điều chỉnh vị trí mấy lần, còn bảo An An xem có đài hay không.
Cô nhóc chạy qua lại phòng khách và ban công, một lúc nói có một lúc nói không.
Lê Tiêu cũng bị cô bé làm cho hồ đồ, dứt khoát bảo cô bé đi gọi Giang Nhu.
Cô nhóc ngoan ngoãn đi vào trong phòng gọi mẹ.
Giang Nhu tới, cầm dụng cụ điều khiển từ xa đổi đài mấy lần, phát hiện có mấy đài không chiếu ra được, có điều mấy đài bình thường mọi người xem đều có, bèn nói được rồi.
Lê Tiêu từ bên ngoài trở về, nhìn thấy An An hài lòng nhào lên trên sô pha, chân ngắn trơn trượt leo lên leo xuống, Lê Tiêu không nhịn được nói: “Buổi tối tự mình ngủ có được không?”
An An nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối: “Không muốn, cha ngủ một mình đi, chân cha thúi.”
Khiến Giang Nhu cười suýt đứt hơi.
Lê Tiêu cũng cười.
Buổi tối người một nhà ăn bữa cơm tân gia phong phú, sau đó sẽ chính thức vào ở nhà mới.
Nhà mới có bình ga, có bồn rửa chén, còn có buồng tắm sạch sẽ sáng sủa, không thể không nói thuận tiện hơn nhiều. Giang Nhu phụ trách nấu cơm, Lê Tiêu phụ trách rửa chén, Lê Hân phụ trách chơi với An An.