*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Nhu còn chưa kịp nói cái gì, Trương Bình ở bên cạnh lập tức xụ mặt xuống, nhíu mày nhìn về phía Hoàng Thanh Thanh, “Cô nói cái này làm cái gì?”
Có hơi không vui vì cô ta nhắc tới chuyện này, bây giờ Giang Nhu đã mang thai, đây không phải làm cho cô ngột ngạt sao?
Vốn là một mình cô đến thăm Giang Nhu, trên đường gặp được Hoàng Thanh Thanh nhất định đòi đi theo, vốn nghĩ đến hai người cùng thôn hẳn là rất quen thuộc, không nghĩ tới vừa mở miệng đã gây sự.
Thành tích của Văn Dương tốt, đẹp trai, trong trường học có rất nhiều nữ sinh thích, chỉ tiếc có duyên không phận với Giang Nhu.
Sau khi Giang Nhu nhớ tới là ai, trên mặt bình tĩnh, dù sao không hề liên quan gì tới cô.
Nhưng trong lời nói của Hoàng Thanh Thanh đã nhắc nhở cô một chút, trước khi xuyên qua cô đã học đại học, nhưng bây giờ cô chính là một người đến cấp ba cũng học chưa xong, dù là thời đại nào, bằng cấp đều là thứ rất quan trọng.
Hoàng Thanh Thanh bị Trương Bình quát lớn cũng thu liễm một chút, ngược lại nhìn về phía Giang Nhu, trong mắt mang theo trào phúng chói mắt, “Chẳng lẽ tôi có nói sai sao? Giang Nhu, tự cô nói thử xem, cô có phải không hiểu chuyện không? Cho dù cô muốn lập gia đình cũng phải lựa chọn chứ, cho dù là cái tên mặt rỗ mà nhà cô chọn cho cô đó cũng được hơn Lê Tiêu, đẹp trai thì có ích lợi gì? Bắt nạt bạn học nữ, còn từng ngồi tù, trên người cũng không có tiền, bây giờ cô cũng không đi học, cả ngày ngồi ăn chờ chết, cũng không biết toan tính cái gì?”
Trương Bình nghe xong nghẹn họng không trả lời được.
Ngược lại Giang Nhu nghe nói như thế không vui, người này sao lại như thế, trước kia cũng không quen biết với nguyên thân, là loại trên đường gặp mặt cũng không chào hỏi. Vừa rồi thấy cô ta ở cùng thôn, còn cùng đến với Trương Bình mới để cô ta vào cửa, không nghĩ tới vừa ngồi xuống đã châm chọc khiêu khích. Nếu Lê Tiêu không tốt, cũng không tới phiên cô ta đến khoa tay múa chân, còn tỏ vẻ cao cao tại thượng.
Sắc mặt nháy mắt lạnh xuống, không chút khách sáo hỏi lại, “Lê Tiêu nhà tôi từng ngồi tù khi nào? Anh ấy đánh nhau bị nhốt vài ngày thôi, nhưng vẫn khác với ngồi tù nhé, cô học hành nhiều năm như vậy, chút thường thức ấy cũng không có sao?”
Bị Giang Nhu trào phúng ngược lại, Hoàng Thanh Thanh có hơi sượng mặt, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ Giang Nhu hối hận không thôi, không nghĩ tới thế mà cô còn che chở Lê Tiêu.
Lập tức mất hứng nói: “Giang Nhu, cô nói giọng điệu kiểu gì vậy, tôi có lòng tốt đến thăm cô, cô lại nói chuyện với tôi như vậy sao? Cô cũng đừng cảm thấy tôi nói chuyện khó nghe, tôi cũng muốn tốt cho cô thôi, cô để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, chẳng lẽ tôi nói không đúng sự thật sao? Cho dù anh ta chưa từng ngồi tù, nhưng lúc trước chuyện anh ta bắt nạt bạn nữ cô không biết à? Cô đi ra bên ngoài hỏi thăm thử coi, gã chồng đó của cô là đức hạnh gì, cũng chỉ có một mình cô coi anh ta là bảo bối.”
Vẻ trào phúng trên mặt cô ả không chút nào che dấu, “Cô thật sự không ngại mất mặt, không biết xấu hổ đi theo một gã đàn ông như vậy, còn bị làm lớn bụng, mặt mũi của thôn chúng ta đều bị cô làm mất hết…”
“Hoàng Thanh Thanh.”
Trương Bình thấy cô ta càng nói càng khó nghe, có hơi không nghe nổi nữa, hối hận vì dẫn cô ta lại đây.
Giang Nhu đặt chén nước thật mạnh lên trên bàn nhỏ, thái độ mạnh mẽ phản bác lại, “Anh ấy bắt nạt bạn nữ bộ cô tận mắt thấy hả? Cô không phải đi học hả? Không biết còn tưởng rằng cô là đồ bà tám, thay vì quan tâm cái này quan tâm cái kia, còn không bằng quan tâm thành tích của mình nhiều một chút, đừng đến lúc đó người Vương mặt rỗ cưới chính là cô đấy.”
“Lê Tiêu nhà tôi rất tốt, biết giặt quần áo biết nấu cơm, còn có thể kiếm tiền, tôi vô cùng hài lòng. Cô thích Văn Dương là chuyện của cô, đừng đến trước mặt tôi làm trò quái gở, còn lấy cớ là tốt với tôi, ai chẳng biết chút tâm tư ấy của cô chứ?”
“Nói thật cho cô biết, cho dù không có tôi Văn Dương cũng sẽ không thích cô, chạy đến trước mặt tôi tìm cảm giác về sự ưu tú thì có nghĩa lý gì? Ghê tởm.”