*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, sau khi gọi mới phản ứng được bây giờ là nửa đêm, có hơi lo làm phiền đến người ta, đang chuẩn bị tắt, vậy mà điện thoại đã được nhận, bên trong truyền đến tiếng thở dốc biến âm của Đổng Minh Minh, “Giang Nhu?”
Đồng thời còn có một tiếng kêu rên của đàn ông.
“…”
Giang Nhu nghe mà mặt đỏ tới mang tai, trong phút chốc ngay cả lòng g.i.ế.c Lê Tiêu cũng có, buồn bực trừng Lê Tiêu một cái, vội vàng nói: “Không có gì, ngày mai tớ gọi cho cậu.”
Nói xong không chờ Đổng Minh Minh đáp lại, trực tiếp cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhu trực tiếp đ.ấ.m Lê Tiêu ở bên cạnh, “Đều tại anh.”
Lê Tiêu cũng nghe thấy, sắc mặt ngượng ngùng, vội đưa tay ôm chặt lấy người, nhẹ nhàng dụ dỗ, “Không sao, là lỗi của anh, không tức giận.”
Giang Nhu không muốn quan tâm anh, xoay người đi.
Lê Tiêu cười ôm lấy người từ phía sau, hôn lỗ tai và hai gò má của cô.
Có điều ngày hôm sau, Giang Nhu vẫn gọi điện thoại cho Đổng Minh Minh, nói nghi vấn của Lê Tiêu và tình huống trong nhà của Kim Đại Hữu, cuối cùng bổ sung một câu nói: “Lê Tiêu muốn nhờ cậu hỏi thử, anh ấy cứ cảm thấy chồng cậu khá giống người bạn khi còn bé của anh ấy, nếu như nếu có thể thì cậu hỏi thăm cha mẹ chồng của cậu giúp với, cho anh ấy an tâm. Cậu cũng không biết đâu, gia đình người bạn kia của Lê Tiêu đều bị bọn buôn người phá huỷ, người mẹ tìm con trai tới điên, hiện giờ gần như đều nhận không ra người, cha cũng không trở lại nữa, vốn dĩ đó là một gia đình rất hạnh phúc.”
Đổng Minh Minh trong điện thoại vốn muốn nói không thể, bởi vì lấy nghề nghiệp của cha chồng cô, sẽ không làm chuyện mua trẻ con.
Nhưng lúc cô ấy vừa muốn nói, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Người anh trai của bạn cậu bị mất tích lúc mấy tuổi?” Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Bảy tuổi.”
Đổng Minh Minh ở một đầu khác đột nhiên do dự mở miệng, “Chồng tớ nói khi còn bé có một lần anh ấy bị sốt rất nghiêm trọng, quên chuyện hồi bảy, tám tuổi.”
Hai người đều rơi vào trầm mặc, cuối cùng Giang Nhu mở miệng trước,
“Cậu… Hỏi thử giúp tớ được không? Bọn Đại Hữu chưa từng từ bỏ tìm người.”
Đổng Minh Minh đáp lại, “Được.”
Tuy rằng có thể sẽ đánh vỡ cuộc sống yên bình của gia đình cha mẹ chồng, nhưng Đổng Minh Minh vừa nghĩ tới gia đình của người bạn trong miệng Giang Nhu vì tìm con, người mẹ đã điên dại, không nhịn được đau lòng, hiện giờ cô ấy cũng mang thai, thật sự bị cảm động lây.
Tốc độ của Đổng Minh Minh rất nhanh. Ngay khi Giang Nhu còn tưởng rằng phải chờ một quãng thời gian lâu, không quá hai ngày cô đã nhận được điện thoại của Đổng Minh Minh. Đổng Minh Minh trong điện thoại nói cha mẹ chồng cô ấy muốn gặp gia đình Kim Đại Hữu, đồng thời tiết lộ với cô, chồng cô ấy thật ra là do cha mẹ chồng cô ấy nhận nuôi.
Thì ra lúc trước khi cha mẹ chồng cô ấy sinh chị chồng thân thể không tốt, sau đó rất khó mang thai, trước đó lúc nhận nuôi chồng cô ấy, chị chồng mới vừa bị bệnh mất không bao lâu, khi đó mẹ chồng rất đau lòng.
Chính là ở khoảng thời gian đó, cha chồng phá một vụ án buôn người, cứu năm đứa nhỏ, bốn đứa trẻ trong đó đều tìm được người nhà, chỉ có chồng cô ấy không có, chồng cô ấy tính tình bướng bỉnh, năm đó sau khi bị lừa bán nhiều lần chạy trốn bị tóm về, nhưng vẫn không từ bỏ, cuối cùng vào một buổi tối trời mưa bỏ chạy, nhưng vận may của anh ấy không tốt, ngã xuống núi đập đầu, thêm vào lên cơn sốt, sau khi tỉnh lại đều quên hết.
Cục cảnh sát dùng rất nhiều phương pháp muốn tìm gia đình chồng cô ấy nhưng lúc đó thông tin chưa phát triển, thêm vào chồng cô ấy cũng không nhớ gì cả, lại bị qua tay nhiều lần, vì thế không tìm được. Ngay khi cục cảnh sát chuẩn bị tìm cha mẹ nuôi cho chồng cô ấy thì cha chồng cô ấy đứng ra, nói muốn nhận nuôi đứa trẻ kia, sau đó thành Thẩm Hạ.
Chỉ có điều bởi vì Thẩm Hạ cũng không nhớ gì, hai vợ chồng cũng không nói gì, chỉ nói cho anh ta trên anh ta có một người chị c.h.ế.t sớm, cho tới nay Thẩm Hạ vẫn tưởng mình là con ruột.
“Sau khi cha mẹ chồng tớ biết tình huống gia đình của bạn cậu, bọn họ cảm thấy rất có lỗi, nói muốn hai nhà gặp gỡ.”
Giang Nhu vội nói: “Được, bây giờ tớ liên hệ với anh ta.”