Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 392



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trái lại sắc mặt Giang Nhu có chút khó coi, cảm thấy buổi chiều mình thực sự nhìn lầm, con rể thím Vương quả thật có chút vấn đề.

Vương Mẫn Quân lén lút kéo áo chồng, bảo anh ta chú ý một chút.

Thím Vương sợ tình cảnh quá lúng túng, bèn khen ngợi sự nghiệp của Lê Tiêu phát triển, ở phía nam kiếm được rất nhiều tiền.

Lưu Gia Tiến bèn nể tình hỏi Lê Tiêu ở trên phương diện làm ăn, Lê Tiêu khiêm tốn nói vài câu, anh ta lại nói: “Làm ăn không thể một cứ nhìn tiền, giống như trước đây tôi có một bạn học tới phía nam làm ăn, là ngành quần áo, một năm kiếm hơn triệu, trở về đã xem thường bạn học cũ, quãng thời gian trước muốn làm cái gì đó, vẫn phải cầu xin ông nội bà nội tìm mấy bạn học cũ chúng tôi giúp đỡ.”

“Tiền không phải vạn năng, quan trọng là phải có quan hệ, ban đầu tôi cũng nghĩ tới gầy dựng sự nghiệp, sau đó cảm thấy quá nhiều tiền cũng vô vị, tiêu cũng tiêu không hết, làm giáo viên rất tốt, dạy học sinh nhiều, quan hệ cũng rộng, giống viện trưởng chúng tôi, mặc kệ đi nơi nào cũng có học sinh tới đón.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

Lê Tiêu nghe xong cười nhạt, “Lúc trước nếu thầy Lưu gầy dựng sự nghiệp, chắc chắn lợi hại hơn tôi, không giống tôi, ở phía nam làm nhiều năm như vậy cũng chỉ miễn cưỡng sống tạm, không bằng những ông chủ lớn thật sự.”

Nói tới đây dường như nghĩ tới điều gì, “Đúng rồi, nghe nói hai người mua vài căn nhà ở thành phố N hả? Giá nhà ở thành phố N thế nào? Tôi định mua thêm một vài bất động sản, nhà ở tỉnh G quá mắc, tôi rất xem trọng thành phố N.”

Vương Mẫn Quân không nghe ra, theo bản năng nhìn về phía mẹ cô ấy, cho rằng mẹ cô ấy ba hoa linh tinh, vội làm sáng tỏ: “Nào có mua mấy căn, chỉ có một căn ba phòng, ở bên ngoài đường vành đai ba.”

Trên mặt Lê Tiêu có chút kinh ngạc, “Như vậy à, vậy chắc là tôi nghe lầm, tôi cho rằng thầy Lưu làm việc mấy năm, hẳn mua được mấy căn nhà ở trung tâm thành phố.”

Nói xong có lòng tốt khuyên nhủ: “Có tiền vẫn phải mua nhiều nhà chút, nghe nói sau này sẽ tăng.”

Sắc mặt Lưu Gia Tiến có chút lúng túng, miễn cưỡng nở nụ cười, “Mua nhiều nhà như vậy làm cái gì? Cũng không ai ở, vẫn nên tuyên bố thêm một vài luận văn thì tốt hơn.” “Hơn nữa có tăng cũng không tăng tới đâu.”

Lê Tiêu nhíu mày, “Thật sao? Vợ bạn tôi lại nói cho tôi biết có thể đầu tư ngành bất động sản.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1246: Ánh sáng chói mắt (2)

Lưu Gia Tiến nghe nói như thế, sắc mặt hơi hòa hoãn, lập tức nói: “Vậy tầm nhìn của vợ bạn cậu cũng hơi hạn hẹp, so với đầu tư bất động sản, còn không bằng đầu tư cổ phiếu, cậu xem những quốc gia nước ngoài phát triển kia, người ta đều mua cổ phiếu và công trái.”

“Quốc gia chúng ta từ sau khi cải cách mở cửa, thị trường tư bản chủ nghĩa càng ngày càng hưng thịnh, bởi vì bảo thủ, tôi kiến nghị cậu vẫn nên mua cổ phiếu.”

Lê Tiêu khẽ cười một tiếng, “Đâu có, vợ bạn tôi là học sinh đại học Hồng Kong, được đề nghị lên thạc sĩ từ hồi đại học, học tiến sĩ ở trường nổi tiếng của nước ngoài, lại là doanh nhân trong giới đầu tư thương mại, còn sáng lập nhãn hiệu của mình, bây giờ đã có giá trị con người hơn trăm triệu, nếu như tầm nhìn chị ấy hẹp, vậy coi như không ai có tầm nhìn rộng.”

“…”

Lúc này Lưu Gia Tiến cũng kịp phản ứng, Lê Tiêu không phải đang nói chuyện với anh ta, hoàn toàn chính là bố trí cho mình, từng bước một để anh ta không còn mặt mũi.

Anh ta nói có tiền không sánh được có quan hệ, nói mua nhà không bằng mua cổ phiếu, đối phương lại nói cho anh ta biết không chỉ có tiền còn có quan hệ, lại dùng sinh viên tài giỏi của đại học Hồng Kong hạ thấp anh ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 48: 48: Đồ Nhi! Ngươi Không Được Đè Vi Sư! 10

Mặc dù anh ta là giảng viên đại học, nhưng vẫn không có cách nào sánh được với đại học Hồng Kong, mà anh ta còn không có cách nào phản bác, bởi vì từ đầu tới cuối đối phương cũng không nói mình một câu không tốt nào, là bản thân anh ta tự mắng mình.

Sắc mặt Lưu Gia Tiến lúc trắng lúc xanh, một câu cũng không nói ra được.

Thím Vương nhận ra bầu không khí có chút lúng túng, vội vàng cười điều hòa, “Dùng bữa dùng bữa, đừng chỉ nói không lo ăn, đều lãng phí.”

Nói xong nói giúp Lê Tiêu một câu: “Con cũng đừng coi khinh Tiểu Tiêu, người bạn kia của con một năm kiếm hơn triệu cũng không biết có phải thật không, nếu kiếm được tiền sao còn muốn tìm các con? Ngược lại Tiểu Tiêu từng lên chương trình cuối năm, biết của chương trình cuối năm chứ? Năm giây đã mấy triệu, người không có quan hệ không lên được đâu, sau khi cậu ấy trở về lãnh đạo huyện còn gọi điện thoại cho cậu ấy, muốn mời cậu ấy ăn cơm, người bạn đó của con sao so được với Tiểu Tiêu? Sang năm Tiểu Tiêu còn mở công ty kìa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.