*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trang Tinh trở nên trầm mặc, ngược lại Diêu Thi Lăng bên cạnh cô ta khiêu khích liếc nhìn Giang Nhu, trực tiếp hỏi: “Các người là vợ chồng?”
Đối với loại câu hỏi biết rõ còn hỏi, cô hoàn toàn chẳng muốn trả lời, mà quay đầu nói với Lê Tiêu: “Đi thôi, đi ăn cơm trước.”
Lê Tiêu thì càng không muốn phản ứng người kia, nhấc chân rời đi.
Giang Nhu nghiêng đầu qua nhìn hai người một chút, cười nói: “Đi trước nhé.”
Cũng không hỏi hai người này là ai, chạy theo bước chân của Lê Tiêu, một tay ôm eo của anh, một cái tay trêu chọc An An.
Chờ đi xa mới véo mạnh một cái ở bên eo Lê Tiêu.
Lê Tiêu đau đến mức hít một tiếng, nghiêng đầu qua nhìn Giang Nhu.
Mặt Giang Nhu không hề cảm xúc hỏi: “Vừa nãy hai người kia là ai?”
Đừng tưởng rằng cô không thấy, hai người phụ nữ vừa nãy, con mắt cũng sắp dính lên trên người anh.
Lê Tiêu thấy Giang Nhu thân mật ôm mình như vậy, còn tưởng rằng cô không thèm để ý, không nghĩ tới tính món nợ tàn nhẫn thế.
Nhưng anh không có chỗ nào chột dạ, nói thẳng, “Người lớn hơn tên Trang Tinh, trước đây anh từng nói với em, là bà chủ Liễu Trang, chồng bại liệt, vừa nãy cô ta nói mình đã kết hôn, cô gái bên cạnh chính là con gái kế của cô ta.”
Giang Nhu nhớ tới chuyện này, trước đây quả thực có nghe anh nói, anh từng giúp đối phương chắn rượu, sau đó bị đám người Thường Dũng dựa vào việc này càn rỡ ồn ào, sau đó anh cũng không thích đi đâu, lẩn đi rất xa. Nghe đối phương đã kết hôn, Giang Nhu không lo lắng nữa, tay xoa chỗ vừa nãy cô nhéo, hỏi: “Gả cho ai vậy?”
Lê Tiêu cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: “Anh nào biết?”
Gả cho người nào liên quái quái gì đến anh? Dưới cái nhìn của anh, những người phụ nữ kia đều là coi trọng tiền và mặt của anh, nếu anh xấu xí, không có tiền, ai còn quan tâm anh?
Lại giống Thường Dũng, từ sau khi không còn tiền, bạn bè trước đây đều chạy hết, có người thậm chí cố ý tìm anh ta bỏ đá xuống giếng, người phụ nữ được nuôi bên ngoài kia lại bám lên một người giàu, cuối năm ngoái Lê Tiêu còn gặp được người nọ, cô ta vẫn sống vui vẻ thoải mái.
Mà Thường Dũng chỉ có thể ở trong căn phòng thuê ẩm ướt rẻ bèo, dựa vào quét đường mầ duy trì kế sinh nhai.
Cho nên đối với phụ nữ bên ngoài muốn tới gần anh, từ trước đến giờ vẻ mặt của anh không hề dễ chịu, loại giao dịch theo như nhu cầu mỗi bên chính là lãng phí thời gian, lãng phí tiền tài, anh có tiền đó còn không bằng mua thêm hai món đồ chơi cho An An, mua mấy bộ quần áo cho Giang Nhu.
Giang Nhu rất hài lòng về thái độ của anh, nhưng vẫn dặn dò: “Sau này ở bên ngoài cách phụ nữ xa một chút, nếu ai có ý đồ riêng với anh trở về nói cho em biết, em giải quyết giúp anh, anh cũng không muốn rơi vào bước đường giống Thường Dũng chứ?”
Lê Tiêu nghe nói như thế, buồn cười nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Được.”
Một lời đáp lại, ngược lại anh không có tâm tư đó, vì thế cảm thấy đề nghị này còn rất tốt, như vậy sau này anh có thể cũng yêu cầu Giang Nhu giống vậy.
Tính cách Giang Nhu tốt, vẻ ngoài lại xinh đẹp, lúc trước khi thực tập còn có người nhét thư tình ở trong cặp cô, cô không giống anh, cái gì cũng trực tiếp từ chối, cho dù là cô từ chối người khác cũng rất uyển chuyển có thể diện, vài người mặt dày còn giả bộ nghe không hiểu.
Nghĩ tới đây, Lê Tiêu lại oán hận cắn răng, hận không thể ở khắc mấy chữ “phụ nữ đã kết hôn” ở trên đầu cô.
Sau khi hai người đi xa, Trang Tinh cô đơn thu tầm mắt lại, Diêu Thi Lăng đứng bên cạnh cô ta hỏi thẳng: “Anh ta tên Lê Tiêu à? Lê nào? Tiêu nào?”
Trang Tinh nghiêng đầu liếc nhìn sự cố chấp trong mắt con gái kế, có hơi không thích nhíu mày, nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô ta rũ mắt xuống che giấu cảm xúc bên trong, bình tĩnh nói: “Lê trong bình minh, Tiêu trong bữa ăn khuya, cậu ta rất lợi hại, đến phía Nam thời gian mấy năm ngắn ngủi đã mở hai nhà xưởng đồ ăn vặt, nghe nói bây giờ chuẩn bị mở công ty, sản phẩm bán ở rất nhiều tỉnh trên toàn quốc, lại còn từng lên của chương trình cuối năm, chỉ là xuất thân không tốt lắm.”