*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không chỉ anh ta ngẩn người, Lê Tiêu đứng ở phía trước cũng sửng sốt, sau đó mặt trầm xuống, “Chú trở về đi.”
Bỏ lại những lời này rồi bước nhanh tới phía đối diện.
Chu Kiến lo lắng, đứng tại chỗ nhìn một hồi, lập tức nhìn thấy đại ca đi về phía đối diện, còn có ý đồ duỗi tay kéo người ta, nào biết bị người vung tay ra.
Chị dâu giống như nhìn cũng không nhìn anh một cái, quay đầu rời đi.
“…” Giống như không đúng ở chỗ nào?
Lại nhìn, hai người cũng đã đi xa, biến mất ở trong góc.
Sau đó cũng không thấy gì cả, trong lòng Chu Kiến còn có chút tiếc nuối nho nhỏ.
– –
Bên kia, Lê Tiêu đi theo phía sau Giang Nhu, thấy cô đi nhanh, lo lắng bụng cô ăn không tiêu, lại vươn tay muốn kéo cánh tay cô, còn chưa đụng tới đã bị người ta đánh rớt xuống, một tiếng “chát” giòn vang.
Người phụ nữ quay đầu trừng mắt liếc nhìn anh một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Đừng động tay động chân.”
Tiếp tục đi về phía trước.
“…” Lê Tiêu vẫn là lần đầu tiên bị người ta không giữ mặt mũi như vậy.
Trên mặt có chút không nhịn được, nhìn bóng dáng của cô, nhẫn nhịn, xoa mặt mặt rồi vẫn đi theo, lần này không có vươn tay, khô khốc hỏi: “Em muốn đi đâu? Anh tìm em cả buổi chiều, có chuyện gì về nhà trước rồi nói sau.”
Người phụ nữ giống như không có nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Tính tình cực kỳ dữ dội.
Lê Tiêu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cô, trong lòng mắng một câu “đệt”, thím Vương và Chu Kiện đều nói tính tình cô tốt, anh thật sự không nhìn ra.
Nhưng vẫn đi theo, nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu, “Được, anh nghe lời em, anh trả số tiền đó được rồi chứ, sau này không phải tiền của chúng ta, một phân anh cũng không lấy.”
Nói xong nhìn sắc mặt Giang Nhu, nào biết trên mặt người phụ nữ không hề gợn sóng, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.
Lê Tiêu có chút sượng mặt, túm cánh tay cô một phen không cho cô đi, giọng điệu cũng lạnh xuống, “Em muốn thế nào? Nói chuyện.”
Giang Nhu rút hai lần không rút được, lúc này mới giương mắt nhìn anh, người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, đang cúi mặt nhìn cô, môi mỏng nhếch lên, con mắt đen bóng sắc bén nhuộm một chút không kiên nhẫn và nóng nảy, tựa như đang nhẫn nại cái gì đó.
Nếu là trước kia Giang Nhu đối mặt với anh như vậy chắc chắn sẽ sợ hãi, nhưng hiện tại chính cô cũng đang nổi nóng, hoàn toàn không quan tâm được nhiều như vậy, huống chi hai người đã ầm ĩ rồi, anh tức thì tức đi, còn có thể làm gì cô?
Cô đón nhận ánh mắt của anh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Em không muốn thế nào, em chỉ cảm thấy chúng ta không phù hợp ở bên nhau, buổi sáng em đã biểu đạt rất rõ ràng, sau này sẽ không mặt dày mày dạn quấn quýt lấy anh, từ hôm nay trở đi, giữa chúng ta sẽ không có quan hệ gì cả, anh muốn làm cái gì cũng là chuyện của anh, anh vui vẻ là được.”
Lê Tiêu nghe xong những lời này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, âm u nhìn chằm chằm cô, “Em lặp lại lần nữa? Cái gì gọi là không có quan hệ, đứa nhỏ mang thai trong bụng em cũng là con anh.”
Xưa nay tính tình của Giang Nhu rất tốt, nhưng nếu thực sự tức giận, cả nhà cũng đều không dám lớn tiếng nói chuyện.
Cho dù đối mặt với Lê Tiêu, cô cũng dám cứng đầu đánh trả, cười lạnh một tiếng, “Bây giờ không phải.”
Tiếp tục rụt tay, nhưng sức tay của người đàn ông rất lớn, làm sao cũng không rút ra được, lại ngẩng đầu nhìn anh, mặt không chút thay đổi nói: “Quý ông này, làm phiền buông tay, cám ơn.”
“…”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lê Tiêu gặp phải tình huống này, từ nhỏ đến lớn, nhận thức của anh với phụ nữ đều là đến từ mẹ anh, ngoại trừ khóc chính là thích nói xấu người ta, làm cho người ta phiền không thôi.