*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Nhu lại tức, “Anh có ý gì? Nói giống như em rất nhỏ nhen vậy. Tự anh ngẫm lại đi, hai chúng ta nói chuyện giống nhau không? Em bảo anh trả tiền về là bởi vì việc anh làm không đúng, nghiêm trọng mà nói, đó là trái pháp luật, em muốn anh làm một người quang minh chính đại là sai sao? Anh thì sao? Anh đang mắng em, trong lòng ghét bỏ em, cảm thấy em ỷ lại anh, em hại anh…”
Lê Tiêu nghe xong đau đầu, cúi đầu nhìn cô, tức giận ngắt lời nói: “Được rồi, càng nói càng hăng phải không, anh ghét bỏ em hồi nào? Nếu ông đây ghét bỏ em thì có mua quà cho em không? Mấy món này đều là chọn rất lâu mới lấy đấy, chỉ cái áo khoác đó đã một trăm đồng, ông đây cũng không nỡ mua một cái cho mình.”
“…” Cái áo xấu như vậy cũng cần chọn hả?
Giang Nhu vẫn tức, mím môi không nói lời nào.
Đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên nửa ngồi xuống, tầm mắt hai người ngang nhau, anh dùng con ngươi tối đen nhìn cô, nhìn một hồi, đột nhiên nở nụ cười.
Nhướng mày một cái, trong mắt hàm chứa ý cười trêu tức.
Giang Nhu vốn nghe anh nói như vậy, cơn tức đã tan đi một chút, lúc này nhìn dáng vẻ cười cà lơ phất phơ của anh, lại khó chịu.
Xoay đầu qua bên kia không nhìn anh.
Lê Tiêu nhìn sườn mặt tức tới vừa trắng vừa đỏ của cô, cười khẽ ra tiếng.
Hạ thấp điệu bộ nhỏ giọng dỗ dành nói: “Là anh sai, lần sau không nói như vậy nữa, đừng tức giận nữa được không? Anh chẳng qua là nổi nóng, nói lời khó nghe có thể chính bản thân cũng không ý thức được, cũng không có ý khác, em khiến mình nổi giận thật không đáng.”
Trước lạ sau quen, lần này dỗ người giọng điệu lấy lòng tự nhiên hơn rất nhiều.
Giang Nhu không nói chuyện.
Lê Tiêu sờ cái mũi, lại nói: “Theo anh trở về được không?”
Giang Nhu do dự hai giây, kiên quyết nói: “Không muốn.”
Lê Tiêu nhìn ra thái độ cô đã mềm dần, thuận thế gật đầu, “Được, dù sao thanh toán tiền rồi, ở lại đây cho đủ đi.”
Lại hỏi: “Đã đói bụng chưa? Anh đi mua ít đồ ăn cho em.”
Giang Nhu tức giận xoay đầu nhìn anh một cái, “Anh có phiền hay không? Em muốn ngủ trưa.”
Lê Tiêu bị từ chối cũng không tức giận, anh cảm thấy mình có hơi đê tiện, thấy Giang Nhu chịu nói chuyện, dù cho sắc mặt không tốt, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Nói: “Được, vậy em ngủ trưa đi, buổi chiều anh lại qua thăm em.”
Nói xong còn có ý muốn vươn tay sờ bụng cô, bị Giang Nhu kéo qua tát mặt một cái. Anh sờ mũi, đứng lên chạy tới cửa sổ.
Giang Nhu thấy thế, nhíu mày quát lớn, “Cũng không phải không có cửa đâu.”
Người đàn ông nghe vậy cười khẽ ra tiếng, sau đó lưu loát chạy ra ngoài cửa.
Chờ nghe thấy tiếng đóng cửa, Giang Nhu mới xoay người nhìn thoáng qua, lỗ tai có hơi đỏ.
Cô cũng nghe thấy tiếng cười đó, hoài nghi anh cố ý.
——
Lê Tiêu đi thẳng về nhà, đẩy cửa sân ra thì nhìn thấy Chu Kiến ngáy ngủ ngồi trên xích đu dưới tàng cây.
Nhịn không được nhíu mày, lập tức đi qua đi đưa kéo anh ta từ trên ghế lên, “Sao chú ở đây?”
Trên xích đu có lót vải mềm, vừa nhìn đã biết là chỗ Giang Nhu thường ngồi, chú mày ngồi cái gì? Trên người bẩn muốn chết.
Chu Kiến không biết trong lòng Lê Tiêu đang ghét bỏ mình, bị người ta đột nhiên kéo lên thì hoảng sợ, sau đó ngáp một cái, “Anh, sao bây giờ anh mới trở về? Em cũng sắp ngủ mất.”
Nói xong bĩu môi với anh, bảo anh nhìn chén đựng cơm trên cái bàn nhỏ bên cạnh, “Em sợ anh chưa ăn, cố ý cho mang cơm cho anh, buổi sáng mẹ em làm thịt kho tàu.”
Lúc này Lê Tiêu mới nhớ đến, hôm nay hình như là sinh nhật của Chu Kiến.
“ừm.”
Lê Tiêu lên tiếng, cũng không khách sáo với anh ta, bưng chén cơm lên rồi ăn ngay, trực tiếp ngồi trên vị trí vừa nãy của anh ta.
Buổi sáng buổi trưa cũng chưa ăn, đói đến mức n.g.ự.c sắp dán vào bụng.
Chu Kiến đã quen với sự bá đạo của Lê Tiêu, lấy cái ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó dò xét sắc mặt Lê Tiêu, nhìn không ra cái gì, nghĩ một lúc vẫn nhịn không được hỏi: “Dỗ chị dâu được chưa?”
Cái tay cầm đũa của Lê Tiêu dừng một chút, tranh thủ bình tĩnh đáp lại một câu, “Dỗ cái gì? Cô ấy lại không giận.”
“…” Đều bỏ nhà đi rồi, còn nói là không giận hả?
Chu Kiến cảm thấy anh chính là vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng.
Nhưng lại không dám nói rõ, chỉ dùng một loại ánh mắt “Thì ra là thế” nhìn anh, chiếu cố mặt mũi của đại ca nhà mình.