*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Lê Tiêu bình tĩnh đưa cho hai người họ điếu thuốc, bản thân cũng lấy ra một điếu bỏ vào trong miệng, đốt lên hút một ngụm, mặt không đổi sắc nói: “Được rồi, anh cũng do xui xẻo, bị người ta phát hiện, không đến tự thú chúng ta đều phải bị bắt vào tù, lần này là anh có lỗi với tụi bây.”
Không để cho bọn họ có cơ hội nói chuyện, trực tiếp bổ sung nói: “Sang năm anh
chuẩn bị xông xáo qua tỉnh G, lúc trước đi tỉnh G có quen một người anh em, đến lúc đó chờ anh làm ra trò, các chú có thể lại đây tìm anh, chỉ cần anh có một chén thịt, sẽ không thiếu một ngụm canh của các chú đâu.”
Tuy rằng cũng chưa kiếm ra tiền gì, nhưng anh cũng không phải không có thu hoạch gì, khi anh đi tỉnh G anh tới tôi đi với ông trùm bán hàng đa cấp, thấy được một thế giới hoàn toàn khác biệt, tỉnh G phồn hoa so với thị trấn nhỏ lạc hậu, giống như một trời một vực, trong lòng anh mơ hồ có một loại xúc động.
Hai người nghe xong lời này, sắc mặt mới dần dần bình tĩnh lại.
Bọn họ cũng không ngốc, Lê Tiêu người này quả thật có bản lĩnh, hơn nữa con người anh nói chuyện giữ lời, người cũng đáng tin, lần này vẫn là anh kéo bọn họ, không so đo với Lê Tiêu nữa, bọn họ cũng tiêu một một ít tiền rồi, đi theo anh tuyệt đối không sai.
Chẳng qua lại ghi tạc việc này trên người Chu Cường, có thể khiến Lê Tiêu bại lộ chắc chắn là cái tên c.h.ế.t nhát tên Chu Cường kia.
Còn an ủi vỗ vỗ cánh tay anh, “Anh, sau này kết bạn phải cẩn thận chút.”
Lê Tiêu nghe ra ý của bọn họ, cũng không giải thích, không muốn bọn họ nghĩ xấu về Giang Nhu.
Nở nụ cười một tiếng, sau đó đưa cho bọn họ mỗi người một tờ giấy, bên trên là số điện thoại của thím Vương, “Được, đây là số điện thoại ở quê anh, có việc tới tìm anh, đi đây.”
——
Lần này Lê Tiêu về nhà vào buổi sáng, suốt đêm ngồi xe lửa gấp gáp trở về, tới thành phố lại ngồi ô tô hai tiếng mới đến thị trấn.
Cũng may trên đường trở về trên người không có tiền, anh ngủ rất yên tâm.
Nhưng vẫn có hơi mệt mỏi, ăn cơm xào Giang Nhu làm, vội vàng tắm rửa một cái, trở về phòng ngủ.
Ngủ một giấc thẳng đến hai giờ chiều, khi anh tỉnh dậy, Giang Nhu đang ngồi ở dưới tàng cây trong viện cắt móng gà đông lạnh.
Lần này anh biểu hiện không tệ, ở bên ngoài lập công lớn, còn nghe khuyên nhủ trả tiền lại, cô chuẩn bị làm ít món ăn ngon thưởng cho anh. Nhìn thấy Lê Tiêu thức dậy rồi, ngẩng đầu nói một tiếng, “Trong nồi có chừa cơm cho anh đó.”
Lê Tiêu nhìn cô một cái, xoay người đi vào phòng bếp, mở nắp nồi lên, bên trong hâm một tô cơm to và một chén đồ ăn được để riêng ra, mấy món này hẳn là trước khi cô ăn cố ý bỏ lên.
Thật ra không cần như vậy, dù cho ăn đồ thừa của cô anh cũng không cảm thấy gì.
Nhưng trong lòng vẫn có chút khác thường, cảm giác như được cô coi trọng.
Lê Tiêu bỏ tất cả đồ ăn lên vào cơm, sau đó bưng tô đi ra phía trước ăn.
Giang Nhu thấy anh lại đây, hỏi tình hình lần này.
Lê Tiêu bèn vừa ăn vừa nói với cô, giống như cô nghĩ, cờ thưởng và tiền thưởng đều thu hồi, nhưng bởi vì anh lập công lao lớn, hơn nữa thái độ nhận sai tích cực, xử phạt thì miễn, chỉ phê bình giáo dục vài câu.
Nhưng hai người đó khá xui xẻo, tuy rằng bọn họ không lấy nhiều tiền lắm, nhưng tiêu một ít, vốn phải nhốt vài ngày, được Lê Tiêu dùng hai trăm đồng tiền chuộc ra ngoài.
“Bọn họ không tức giận, anh chuẩn bị sang năm xông pha phía nam một chuyến, đồng ý sau này dẫn bọn họ cùng kiếm tiền rồi.”
“Công an sẽ trả lại tiền mà nhóm bán hàng đa cấp lừa cho người bị lừa, nhưng số lượng vẫn không khớp, bị những người đó dùng không ít.”
Hơn nữa mấy con cá lớn ở tỉnh G đó, điều tra sâu còn dính líu tới nước ngoài, nếu không bắt kịp thời, những người này thực sự có thể chạy ra nước ngoài.
Chín ngàn đồng đó, ở trong số tiền mà cả tập đoàn bán hàng đa cấp lừa được, chỉ có thể tính là hạt mưa nhỏ xíu.
Thế nhưng, Lê Tiêu ở lại đồn công an mấy ngày nay cũng nghe được không ít chuyện, nghe nói khi công an trả lại tiền cho một số người bị hại, có vài gia đình đã mất, có khi là sau khi bị lừa tiền chịu không nổi tự sát, có khi là vợ con chia lìa, còn có người chính là bị bệnh không có tiền trị liệu mà chết…
Bởi vì thiếu nhiều lắm, mà có vài gia đình quả thật khó khăn, mấy cảnh sát thậm chí lấy tiền thưởng lập công lần này bổ sung vào lỗ thủng này, đáng tiếc như muối bỏ biển.
Trong giây phút đó, tuy rằng anh vẫn cảm thấy hành vi của Giang Nhu và mấy công an này thật ngốc, nhưng không ngại anh cảm thấy tự hào vì sự chính trực của Giang Nhu.
Tuy rằng anh là một tên vô liêm sỉ nhưng vợ anh là người tốt.