*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngược lại Kim Đại Hữu không nghĩ nhiều như anh ta, cậu ta là người nhỏ tuổi nhất trong mấy người, còn chưa nghĩ tới mấy chuyện này, chỉ nhìn Vương Đào cười, “Anh mấy ngày không ăn cơm vậy?”
Hai gò má Vương Đào nhô cao, vừa ăn vừa bất đắc dĩ nói: “Đồ ăn trong nhà không ngon bằng.”
Vợ anh ta là người tiết kiệm, xào đồ ăn ngay cả bọt dầu cũng không để, nói qua vài năm nữa con phải đi học, phải tiết kiệm tiền, anh ta không kiếm được nhiều tiền, cũng không tiện nói cái gì.
Vốn vợ anh ta thấy Lê Tiêu làm vận chuyển hàng hóa rất phát triển, còn muốn anh ta cũng đi làm cùng, nào biết lại đột nhiên xảy ra chuyện, mấy ngày hôm trước còn nhìn anh ta với vẻ tức giận, nói Chu Cường được Lê Tiêu gọi ra ngoài, cũng không gọi anh ta, là không coi anh ta là anh em tốt.
Tuy rằng Vương Đào biết Chu Cường không phải người như vậy, hẳn là cảm thấy anh ta có công việc trông coi đập chứa nước cho nên mới không kêu, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Hôm nay anh ta thay ca vừa khéo ở nhà, lý do vợ anh ta đồng ý cho anh ta lại đây, cũng là nghe nói Lê Tiêu ở bên ngoài kiếm được tiền.
Vương Đào ăn hai chén cơm, ăn xong muốn hỏi chuyện ở bên ngoài của Lê Tiêu.
Lúc này Lê Tiêu đang nói chuyện với Kim Đại Hữu, anh hỏi vở ghi chép vật lý và toán học cấp ba còn không?
Tối hôm qua anh thấy bộ dạng Giang Như vừa thở dài vừa vò đầu bứt tai, lo lắng tóc cô sẽ bị bứt rụng hết mất.
Bây giờ anh ở nhà còn có thể dạy cô, chờ sang năm mình đi phía nam, chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô.
Kim Đại Hữu nghe thế hỏi, trên mặt còn có chút khó hiểu, “Anh muốn học đại học hả?”
Xong rồi nhịn không được gật đầu, “Học đi, anh chắc chắn có thể thi đậu.”
Lúc trước không học cũng có thể thi đứng nhất, nếu không phải bị thằng nhãi họ Hà đó phá rối, anh của anh ta đã sớm học đại học.
Nào biết Lê Tiêu lắc đầu, trút một ngụm bia, “Không học, chuẩn bị sang năm xông pha phía nam, là chị dâu chú muốn thi.” Nghe nói như thế, Chu Kiến và Vương Đào không có cảm giác gì, trái lại Kim Đại Hữu nhớ lại chuyện lần trước Chu Kiến lại đây mượn sách, lúc ấy cậu ta cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là em trai em gái trong nhà chị dâu cần, không nghĩ tới vậy mà là tự cho mình xem.
Kim Đại Hữu không có vô tâm giống như Chu Kiến, Vương Đào, tuy rằng nhỏ tuổi nhất, nhưng đầu óc lại linh hoạt, trải qua cũng nhiều chuyện, nhìn thấy rất nhiều vợ chồng đang êm đẹp sau khi thi đậu tốt đại học sau thì chia tay.
Trong phòng bọn họ có một cậu trai, khai giảng không đến một tháng đã đáp lên em gái lớp bên cạnh, vốn tưởng rằng chỉ là lớn tuổi chút, không nghĩ tới thế mà đã kết hôn sinh con ở quê nhà, cái này là do cậu ta làm trưởng ban ở văn phòng cố vấn không cẩn thận nhìn thấy tư liệu mới biết được.
Lê Tiêu và Giang Nhu ở bên nhau như thế nào cậu ta cũng rõ ràng, cảm thấy việc này không đáng tin, nhất là nhìn thấy bây giờ đại ca nhà mình hình như rất để bụng tới Giang Nhu, trong lòng có chút lo lắng, không nhịn được nói chuyện của bạn học cùng phòng cho anh nghe.
Muốn nhắc nhở anh một chút.
Nào biết Lê Tiêu nghe xong hoàn toàn không để trong lòng, còn nghĩ cũng không nghĩ đã nói: “Sẽ không đâu, tâm tư của cô ấy đều ở trên người anh.”
Nếu là trước kia anh không biết Giang Nhu, nghe xong lời này trong lòng có thể sẽ có vướng mắc. Nhưng hiện tại, chỉ với dáng vẻ khô khan hận không thể khắc hai chữ chính trực vào gáy mình của cô, bảo anh tin Giang Nhu sẽ cắm sừng anh, còn không bằng bảo anh tin mình đi đường nhặt được một vạn đồng tiền. .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
“…”
Lời này nghe mà quai hàm Kim Đại Hữu đau xót.
Chu Kiến ở bên cạnh cũng nói với Kim Đại Hữu: “Mày suy nghĩ nhiều rồi, con người chị dâu thật sự không có gì để nói, chỉ là có đôi khi đại ca rất hung dữ, mấy ngày hôm trước còn chọc chị dâu giận bỏ nhà ra đi.”
Lê Tiêu nghe xong lời này, sắc mặt có chút mất tự nhiên, anh không có oai phong như lời Chu Kiến nói, bây giờ anh nói chuyện ở trước mặt Giang Như cũng không cứng nổi.
Uống đến hơn ba giờ, Chu Kiến đề nghị đi KTV mới mở trong huyện chơi, ngay cả Vương Đào cũng có chút động lòng, ngược lại Lê Tiêu bình tĩnh đứng lên nói với ba người: “Sáng nay chị dâu các chú mua rất nhiều đồ ăn, bảo anh về sớm một chút, lần sau hẹn tiếp.”
“…”
Được rồi, quả nhiên khi đã kết hôn thì không giống nữa.
Cuối cùng chỉ có Chu Kiến và Kim Đại Hữu đi chơi, Vương Đào nghĩ một lúc, cũng vẫn lựa chọn về nhà.