*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Tiêu cũng không giấu diếm, trực tiếp nói chuyện rạng sáng tìm được người với cô, tối hôm qua anh gọi Chu Kiến đi cùng, hai người mượn một chiếc xe máy, đầu tiên bọn họ đi vào thôn nhìn xem, nào biết họ hàng đó của chú Vương nói buổi chiều hôn lễ chưa kết thúc người đã rời đi, khoảng hơn năm giờ chiều.
Chú Vương chân to đi mau, theo lý bảy tám giờ tối nên về đến nhà.
Ban đầu hai người nghe nói như thế còn có chút không tin, tìm hàng xóm bên cạnh hỏi han, hàng xóm đều biết chú Vương, còn có người ngồi chung bàn tiệc với ông ấy, nói người quả thật đã sớm rời đi rồi, sáng mai ông ấy còn phải đi g.i.ế.c heo, uống rượu bồi tội rồi rời đi trước, lúc ấy bọn họ còn chê cười ông ấy bị vợ trong nhà quản nghiêm.
Sau khi hiểu biết rõ ràng, Lê Tiêu bèn dẫn Chu Kiến chạy về, lần này anh bảo Chu Kiến lái xe, mình cầm đèn pin trong tay cẩn thận tìm ở trên đường, sau đó anh phát hiện điều khác thường ở ngay ven đường.
Cũng là anh bảo Chu Kiến lái xe chậm một chút, cho nên dễ thấy rõ hơn, khi anh nhìn thấy cỏ dại ven đường như là bị cái gì đó đè, mặt đất cũng như bị người ta dùng chân ma sát dọn dẹp qua, lập tức cảm thấy không thích hợp.
Mặt đất chung quanh đều bị người giẫm bóng loáng, chỉ có mảnh đất đó nổi lên một lớp bụi.
Lê Tiêu và Chu Kiến đi xuống xem, sau đó thì thấy vài giọt máu.
Lá gan hai người cũng lớn, hơn nửa đêm lấy đèn pin rọi tìm vết m.á.u xung quanh, sau đó thấy một bóng dáng bất tỉnh cả người đầy m.á.u ở bờ sông gần đó.
Lúc ấy Chu Kiến sợ tới mức không dám tiến lên, vẫn là Lê Tiêu đi qua xem người còn thở hay không, nhận có hơi thở rất nhỏ, lập tức vội vàng kêu Chu Kiến lại đây nâng người, hai người đi thẳng đến bệnh viện, nào biết tới bệnh viện rồi người ta không nhận, nói vết thương quá nghiêm trọng, không chờ kịp bệnh viện điều phối xe cứu thương, bọn họ lại lái xe máy chở người đi thành phố.
Khi anh trở về, chú Vương đang làm phẫu thuật, Lê Tiêu bảo Chu Kiến ở lại canh chừng, anh về trước xem sao, chuẩn bị nói việc này với thím Vương một tiếng.
Nhưng bởi vì trên người đều là máu, sợ thím Vương bị dọa, bèn nghĩ về tắm rửa một cái trước, thuận tiện xem Giang Nhu và con gái.
Giang Nhu nghe vậy kinh hồn táng đảm, “Là bị ai hại sao?”
Lê Tiêu lắc đầu, “Hẳn là không phải, chú Vương bình thường không giận dỗi với người ta, chưa từng nghe đắc tội với ai, anh đoán là bị người ta đụng, người nọ có lẽ tưởng mình đ.â.m c.h.ế.t người, cho nên ném tới bờ sông rồi tự mình lái xe chạy.”
Anh thấy dấu vết bánh xe trên người chú Vương.
Giang Nhu nhăn mày.
Thời đại này tin tức chưa phát triển, e rằng không tìm được người.
Qua một lát, thím Vương quải một túi đồ lớn lại đây. Lê Tiêu ăn nhanh hai miếng, chén cũng không rửa, trực tiếp rời đi, “Buổi trưa anh trở về nấu cơm, anh đừng động, đói bụng tự mình pha ly sữa bột uống.”
Giang Nhu nhìn thấy trong mắt anh đều là tơ máu, dưới cằm nổi gân xanh, nhịn không được có chút đau lòng, nói: “Trên đường đi anh lái xe cẩn thận một chút.”
Lê Tiêu quay đầu lại nhìn cô một cái một cái, xoay người rời đi.
Anh lái xe máy chở thím Vương đi thẳng tới bệnh viện.
Tới bệnh viện thành phố, Lê Tiêu nhìn thấy Chu Kiến ở cửa, Chu Kiến cũng nhìn thấy bọn họ, trực tiếp đi nhanh lại đây nói: “Người không có việc gì, bác sĩ cứu về được rồi, nói may mà chúng ta đứa tới đúng lúc, nếu đến chậm một bước cũng không được.”
Thím Vương thở phào ra một hồi, sau đó hai mắt đẫm lệ nói: “Cám ơn các cháu, thật sự là thật cám ơn các cháu…”
Liên tục nói lời cảm ơn.
Ngoại trừ nói lời cảm ơn, bà ấy cũng không biết có thể nói cái gì, chỉ cảm thấy lần này thật sự là ông trời phù hộ.
Lê Tiêu đánh gãy lời bà ấy, “Chúng ta vẫn nên đi vào phòng bệnh xem trước đi.”
“Ừ ừ…”
Thím Vương vội gật đầu, bà ấy cũng muốn nhìn xem người thế nào.
Chu Kiến nói phòng mấy tầng mấy, Lê Tiêu lấy ra năm đồng tiền đưa cho anh ta, bảo anh ta đi mua ít đồ ăn, sau đó bản thân dẫn thím Vương đi vào phòng bệnh.
Một đường lại đây, thím Vương dựa hết vào một chút sức lực để chống đỡ, hiện giờ nhẹ nhàng thở ra, cả người còn có hơi ăn không tiêu, mới vừa đi hai bước người đã thoáng nhào qua bên cạnh.
Lê Tiêu nhanh tay đỡ lấy bà ấy, trực tiếp nhận túi da rắn trên vai bà ấy, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Thím Vương lau con mắt, trong lòng cảm động không thôi.
Cảm thấy đứa nhỏ này giống như Giang Nhu nói, ngoài lạnh trong nóng, bình thường trông lạnh lùng thản nhiên nhưng là người rất tốt.
Lê Tiêu mang theo thím Vương lên lầu, sau khi tới phòng bệnh, thím Vương nhìn thấy chú Vương bị quấn bông vải màu trắng toàn thân, nhịn không được nhào lên òa khóc.