Đúng thật là pháo hoa đi xem trực tiếp đẹp hơn pháo hoa trên tivi nhiều lắm, lúc này Tô Bôi như lạc vào trong thế giới tràn đầy màu sắc do pháo hoa tạo thành.
Thậm chí, Tô Bối còn cảm nhận được mùi lưu huỳnh của pháo hoa thoang thoảng xung quanh mình. Pháo hoa bay lên, nở rộ trên bầu trời rồi rơi xuống, vì pháo hoa được bắn khá gần đây nên thậm chí có một vài tia sáng của pháo hoa rơi xuống gần chỗ cô bé, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Giờ khắc này, Tô Bối thật sự cảm thấy rất may mắn vì bọn họ đã tìm đến Tần tiên sinh, càng may mắn hơn vì ông lại là một người cha tốt như vậy.
Nghĩ đến đó, Tô Bối đưa tay qua nắm lấy cánh tay của Tần tiên sinh thật chặt, cũng nở một nụ cười ngọt ngào đối với ông.
Cảm nhận được tay của Tô Bối chạm vào mình, Tần tiên sinh hơi cúi xuống nhìn —— ánh sáng rực rỡ của pháo hoa giờ khắc này chiếu trên khuôn mặt đáng yêu của Tô Bôi khiến cô bé trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết, cũng làm nụ cười kia nổi bật lên mấy phần.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Tần tiên sinh càng thêm ôn nhu. Lúc này ông cũng đưa mắt mà nhìn về phía bên cạnh, tiểu tử thúi kia rõ ràng là đang rất kích động vậy mà vẫn còn cố làm ra bộ mặt lạnh lùng boy, Tần tiên sinh khẽ cười một tiếng: Một nam một nữ, đúng là vừa vặn tạo thành một chữ “Hảo”.
Một lúc sau, pháo hoa cũng đã bắn xong rồi, ba người mới quay vào nhà vừa bấm điện thoại vừa xem TV.
Tần tiên sinh thì bận rộn với việc trả lời các tin nhắn chúc mừng năm mới.
Tô Bối và Tô Tiểu Bảo thì đang chăm chú check tin nhắn ở trên Wechat.
“Từ Dương Dương: Các cậu không biết đâu, ban nãy tớ vừa mới được nhìn một trận mưa pháo hoa free luôn.”
Ngay sau đó cậu ném một bức ảnh lên khung chat.
“vvvv”: @Tô Bối, @Tô Tiểu Bảo, chắc không phải là nhà các em chứ, hình như phương hướng rất giống.
“Tô Bối: Chúc mừng! Anh đoán chuẩn rồi đó!”
Tô Tiểu Bảo càng trực tiếp hơn: Cậu dứt khoát ném thêm một bức ảnh lên, tấm ảnh này rõ ràng là rất giống với tấm mà Từ Dương Dương chụp chẳng qua góc độ này nhìn đẹp hơn, gần hơn, lại còn sắc nét hơn gấp chục lần!!
“Đổng Văn Kỳ: Ahuhu, tại sao mà nhà tớ lại xa chỗ của Tiểu Bối như vậy chứ?”
“Lưu giai: Trời má, chịu chơi ghê!”
Đây cũng không đơn giản là vấn đề tiền bạc, cũng chẳng phải là mấy đứa nhỏ cầm gậy phát sáng đùa giỡn. Tại thời gian lễ tết lớn thế này, muốn ở thành phố B bắn ra một trận mưa pháo hoa hoành tráng như vậy thật sự là rất khó khăn.
Trong cái nhóm chat này, trừ Tần gia ra thì chắc cũng chỉ còn mỗi Tạ gia của Tạ Dân Hiên mới có bản lĩnh làm như vậy.
“Từ Dương Dương: Tớ quyết định rồi, đến dịp tết sang năm, dù cho có bị đánh bị chửi tớ cũng quyết mặt dày chạy đến nhà tiểu Bối xem pháo hoa chùa.”
“Tán thành”
“+1, tính cả tớ nữa.”
“Đổng Văn Kỳ: Các cậu đang làm gì đó?”
“Đỗ Nhất Minh: Ba tớ thì còn đang chăm chỉ đi chúc tết trên Wechat, mẹ thì ngồi vào trong bàn mạt trược rồi, chỉ còn mỗi tớ bơ vơ không có gì làm.”
“Trần Tử An: Đồng cảnh ngộ!! Nhà tớ chả khác cái mịa gì, chán quái!”
“Từ Dương Dương: Vốn là tớ còn định tranh thủ ra ngoài làm vài cây xiên que, nhưng khổ nỗi bên ngoài lạnh quá.”
“Lưu giai: Chán quớ đê.”
“Tô Bối: Chúng ta tiếp tục giành lì xì đi mọi người.”
Tô Bối nói xong, cô bé còn chưa kịp phát bao lì xì thì lúc này Tạ Dân Hiên đã nhanh tay làm trước, phát ra một cái bao lì xì thật là bự.
“Từ Dương Dương: haha, tớ lấy được lì xì đầu tiên nè-“
“wvvv”: Bây giờ phát ít ít thôi, chờ đúng giao thừa thì quăng hẳn một đống ra tha hồ lượm!
Từ Thế Duy vốn là cũng muốn ném mấy cái bao lì xì dày dày ra, chẳng qua hôm nay cậu dùng mưa lì xì ném cho Tô Bối quá nhiều, hệ thống thấy vậy thì phán thành “hành động khả nghỉ”. Kết quả là hiện tại chỉ có thể phát lì xì trong giới hạn nhỏ, đợi qua năm mới rồi mới có thể phát nhiều hơn.
Lúc này theo như ngày bình thường đã đến thời gian mà hai đứa bé đi ngủ. Tần tiên sinh theo thói quen nhìn về phía bọn nhỏ hỏi: “Muốn thức đón giao thừa hả?”
“Tất nhiên rồi -” Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo đồng thanh đáp.
Nhìn về hai đứa nhóc còn đang tỉnh bơ ngồi bấm điện thoại chẳng có chút nào buồn ngủ, Tần tiên sinh chỉ đành bỏ qua suy nghĩ gọi bọn họ đi nghỉ ngơi.
Nhưng chỉ một lát sau, cảm giác được hai bên cánh tay của mình nặng nặng, Tần tiên sinh cúi đầu xuống nhìn: Hóa ra là hai con heo nhỏ vừa nãy còn rất là hào hứng bảo muốn thức đón giao thừa, thế mà bây giờ đã dựa vào người ông ngủ quên mất rồi.
Nhìn thời gian [23:49], sau đó lại nhìn bộ dạng ngủ say của hai đứa bé, Tần tiên sinh suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không có đánh thức bọn họ dậy.
Mà cũng chính vì ông không đánh thức hai đứa nhỏ, sáng sớm hôm sau khi Tô Bối thức dậy, cả người đều ỉu xìu, trong tay cầm chiếc điện thoại vẻ mặt tiếc nuối không kiềm được, giống như là vừa bỏ lỡ giải độc đắc 2 tỷ rưỡi vậy!!!
Về phần Tô Tiểu Bảo thì lại chẳng cảm thấy cái gì, dù sao thì cậu có cố thức giành lì xì cũng chẳng lấy được bao nhiêu, chẳng có cái lì xì nào nhiều cả.
Quay trở lại đêm qua, Tần tiên sinh còn ngồi trên ghế sofa, chờ đến tận lúc đồng hồ gõ vang tiếng chuông báo 0 giờ, lúc đó ông mới đứng dậy nhẹ nhàng bế Tô Bối về phòng ngủ.
Sau khi đắp chăn đàng hoàng cho con gái, nhìn vẻ mặt cực kỳ đáng yêu lúc đang ngủ say của cô bé, ánh mắt của Tần tiên sinh càng thêm cưng chiều.
Bàn tay của ông xoa nhẹ trên mái tóc của tiểu Bối: “Năm mới vui vẻ nhé, công chúa nhỏ của ba.”
Lúc rời đi, ông cũng không quên đặt một hộp quà nhỏ nhắn xinh xinh ở trên đầu giường của Tô Bối —— bên trong có một cái lắc tay xinh đẹp tỉnh xảo hình ngôi sao, cũng giống như Tô Bối vậy, lộng lẫy như sao trời.
Đến khi quay trở lại tầng một, nhìn về phía Tô Tiểu Bảo đang nằm trên ghế sofa, trong mắt Tần tiên sinh hiện ra vẻ ngao ngán —— suy đi nghĩ lại cuối cùng ông vẫn quyết định là để con heo mập nặng gần trăm ký này ngủ luôn ở trên sofa đi. Ông cũng không muốn mới ngày đầu năm mới mà đã phải gọi bác sĩ tới chữa bệnh trẹo hông.
Tần tiên sinh cũng tìm một tấm chăn đắp cẩn thận lên người Tô Tiểu Bảo, sau đó nhẹ giọng nói: “Năm mới vui vẻ”
“Làm baba, ta thật sự rất muốn sau này con có thể trở thành một người đàn ông chín chắn, có thể tự mình giải quyết mọi thứ. Nhưng ta lại không muốn để con trưởng thành quá nhanh, cũng không cần phải trưởng thành quá sớm làm gì. Chỉ mong con có thể vui vẻ tận hưởng toàn bộ thời gian thanh xuân của bản thân là được rồi”
Đây chính là những lời tâm sự mà Tần tiên sinh chỉ dành riêng cho con trai của mình.
Mấy lời “sến súa” tột cùng này, trong lúc bình thường Tần tiên sinh chắc chắn không bao giờ hé rang. Lúc này ông cũng tranh thủ Tiểu Bảo đang ngủ mới nói ra.
Có điều ông cũng không biết được, khi ông quay người rời đi, Tô Tiểu Bảo đang nằm trên ghế lại mở mắt ra.
Dù là vẻ mặt vẫn cứ cố tỏ ra cool ngầu, bĩu môi, nhưng mà đôi mắt cậu lại không giấu được mà ửng đỏ lên.
Lúc này cậu mới nhìn cái hộp quà nhỏ bên cạnh, thầm chê bai trong lòng: Còn lâu mình mới cảm động với mấy lời buồn nôn kia, ờ thì chỉ cảm động một tý xíu vậy thôi!!!
Vào sáng sớm ngày mùng 1 tết, một nhà ba người Tần tiên sinh cùng Tiểu Bảo, Tiểu Bối nhanh chóng mang theo hành lý rồi đi tới nước K.
Người phụ trách quản lý khách sạn bên nước K này thái độ niềm nở, nhiệt tình đi ra đón gia đình bọn họ tới chỗ nghỉ ngơi trong khách sạn.
Sau khi đến khách sạn rồi, lúc này Tô Bối mới hỏi Tần tiên sinh: “Baba ơi, chỗ này này cũng là tài sản của nhà chúng ta sao?”
Nghe vậy, Tần tiên sinh cười gật gật đầu: “Thành phố R ở nước K này, bốn mùa đều rất đẹp, thích hợp với ngành du lịch. Hơn nữa hàng năm ở đây đều tổ chức hai lễ hội nổi tiếng quốc tế. Mà việc làm ăn chính của Tần thị ở bên này là mảng khách sạn, ngoại trừ chỗ này chúng ta còn sở hữu 9 khách sạn lớn khác, cùng với hai cái resorts nữa.” (Resorts là khu nghỉ dưỡng nha các bạn)
Tô Bối: Thật là lợi hại. Trong tiểu thuyết, Tần tiên sinh cũng là một con người rất tài năng. Chẳng qua khi nói về điều này tác giả chỉ viết mỗi một câu “Tần tiên sinh có rất nhiều tiền, thế lực rất mạnh”, về phần chi tiết thì lại chẳng hề nói ra. Đến tận bây giờ, khi biết được sự giàu có thật sự của tập đoàn Tần thị, Tô Bối mới hiểu được cụm từ “Con cá sấu khổng lồ trong thương trường” này từ đâu mà có được, cũng từ đó mới biết được ba ba của mình lợi hại đến mức nào.
Nhìn thấy được nét sùng bái trên gương mặt của đứa con gái nhỏ nhà mình, Tần tiên sinh bê ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, ngầu lòi, chẳng qua trong lòng sớm đã vui đến nở hoa rồi.
Sau khi cả nhà đã tới căn phòng VIP trên tâng thượng, lúc này Tô Bối bắt đầu thu xếp hành lý.
Đầu tiên, Tô Bối lấy quần áo của mình và Tô Tiểu Bảo lần lượt xếp vào trong tủ của bọn họ. Sau đó, khi thấy được sự chờ mong như ẩn như hiện trong mắt của Tần tiên sinh, cô bé cũng đem quần áo của ông ra sắp xếp chỉnh tê rồi mang vào phòng của ông.
Càng khó tin hơn là: đến cả thằng nhóc đáng ghét Tô Tiểu Bảo, ngày thường chỉ giỏi chọc tức Tần tiên sinh hôm nay lại cũng ngoan đột xuất giúp đỡ mang mấy đồ dùng cá nhân vào trong phòng rửa mặt giúp ông.
Tần tiên sinh nhìn thấy con trai như vậy cũng tỏ ra rất là vui mừng.
“Ngày hôm nay ba phải đi ra ngoài một chút, có vài công việc cần xử lý, còn có một cuộc họp với đối tác nửa, đến khuya mới về được. Hai đứa ngoan ngoãn ở trong khách sạn đi, ngày mai ba mang các con đi lên núi tuyết chơi.” Tần tiên sinh nói với hai chị em một tiếng, rồi quay người đi vội.
“Dạ.” Trong khách sạn cái gì cũng có, ở trong này chơi một ngày, cô bé vẫn chịu được.
Hôm sau, lúc đang chuẩn bị thu thập đồ đạc để lên núi tuyết chơi thì trên Wechat của Tô Bối lại có tin nhắn của Lận Thiếu Trì gửi tới.
“Lận Thiếu Trì: Gần đây cô đang bận chuyện gì à?”
“Q: À không.”
Trong thời gian nghỉ đông, Lận Thiếu Trì đã gửi cho Tô Bối mấy tin nhắn liền. Chỉ tiếc là hiện tại Tô Bối đang ở nước K, chỗ này cùng với Trung Quốc thì lệch giờ gần 8 tiếng, mấy tin nhắn mà Lận Thiếu Trì gửi tới lại đúng vào lúc mà Tô Bối đang ngủ.
Vì vậy hai người lại rơi vào tình trạng hôm nay gửi tin nhắn, ngày mai mới trả lời. Cũng vừa hay hôm nay Lận Thiếu Trì lại nhắn tin cho Tô Bối vào thời gian buổi sáng.
“Q: Tôi đang đi du lịch.”
Nói xong, Tô Bối đi ra ban công tìm một góc đẹp rồi chụp một bức hình chuyển qua cho Lận Thiếu Trì
Rất nhanh thì Lận Thiếu Trì đã trả lời rồi: “Cô đang ở nước K hả?”
Tô Bối: WểlII –
“Q: Sao mà anh đoán được thế.”
“Lận Thiếu Trì: Tấm ảnh của cô chụp là một chỗ rất nổi tiếng ở nước K.”
Ở đầu bên kia, Lận Thiếu Trì đang cầm điện thoại trong tay cũng mỉm cười.
“Lận Thiếu Trì: Còn một nguyên nhân nữa, đó là tôi cũng đang ở thành phố R của nước K”
Lận Thiếu Trì tới nước K là vì công tác, anh cần phải tới đây để thương lượng một dự án đầu tư.
Trước đó Lận Thiếu Trì nói mình phải đi công tác là khoảng gần 10 giờ. Đến khi qua tới nước K rồi, anh đặc biệt để ý tính giờ lệch giữa hai nước, sau đó mới canh khoảng 2 giờ sáng gửi tin nhắn cho Tô Bối.
Mấy lần không có nhận được tin nhắn trả lời của đối phương, Lận Thiếu Trì còn tưởng là người ta đang bận. Do vậy, hôm nay anh mới canh thời gian khác để gửi tin nhắn.
Chẳng qua anh cũng chẳng thể ngờ được rằng “q” vậy mà cũng đang ở nước K.
Tô Bối cũng thực kinh ngạc: Cái này, uầy, cũng trùng hợp quá đi mất.
“Lận Thiếu Trì: Xin lỗi, có phải tôi làm phiền giấc ngủ của cô không.”
Bản thân mình lúc 2 giờ sáng còn gửi tin nhắn thì bên kia Tô Bối cũng nhận được tin nhắn vào lúc đó. Nghĩ đến việc này rất ảnh hưởng đến giấc ngủ của người ta, Lận Thiếu Trì có cảm giác rất là áy náy.
“Q: À, không có đâu.”
Mấy ngày nay hai người Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo được Tần tiên sinh dẫn đi chơi khắp nơi vui muốn quên trời đất luôn rồi. Thật ra mà nói thì cô bé chẳng có thời gian mà chú ý đến tin nhắn trên Wechat, hơn nữa còn là tin nhắn ở trên cái điện thoại hiếm khi dùng tới chỉ dành riêng cho công việc.
“Lận Thiếu Trì: có rảnh không? Ra đây làm một ly?”
Sau khi gửi cái tin nhắn này đi, Lận Thiếu Trì cũng thấy hối hận rồi. Cậu chẳng qua cũng chỉ là lựa đại một lý do, mục đích chủ yếu là muốn gặp con gái nhà người ta một lần mà thôi.
Làm một ly?
Trong đầu của Tô Bối lúc này một vạn dấu ba chấm chạy qua —— cô bé mà thật sự dám chạy ra ngoài cùng Lận Thiếu Trì làm một ly, đảm bảo là Tần tiên sinh sẽ treo cô lên đánh cho một trận.
“Lận Thiếu Trì: À, ý tôi nói là cafe.”
Tô Bối: Cà phê cũng không được, loại đồ uống này cũng nằm trong danh sách cấm mà Tần tiên sinh đưa ra, ông nói hai chị em không được uống khi chưa đủ 18 tuổi.
“Q: Hiện tại tôi sắp đi trượt tuyết rồi, hay là để lần sau nha?” dù sao thì bí mật sớm muộn cũng lộ ra, nếu sau đó mà ông chủ vẫn muốn mời mình đi uống trà sữa, cô bé nhất định sẽ xem xét.
Sau khi đã từ chối lời mời của Lận Thiếu Trì, lúc này Tô Bối tung tăng chạy lại chỗ Tần tiên sinh: “Có phải là lân này chúng ta tới nước K là vì ba muốn xử lý dự án nào đó đúng không?”
Tần Thiệu: “Ừm, một cái hạng mục liên quan đến lĩnh vực y tế.”
Tô Bối: “Hợp tác cùng Lận thị ạ?”
Tần tiên sinh liếc nhìn Tô Bối một chút rồi gật gật đầu: “Muốn tới đó chơi thì hai ngày nữa bắt đầu làm lễ khánh thành, ba sẽ mang hai đứa qua coi thử.”
Tô Bối: Quả nhiên là vậy, cô bé liền bảo sao lại có nhiều trùng hợp như vậy được.
Tô Bối trong lòng cười trộm: Trách không được sau khi tới đây toàn bộ thời gian Tần tiên sinh đều dùng để chơi cùng bọn họ, hóa ra là hiện tại công việc đã có người khác làm rồi, Tần tiên sinh đến chỉ để tham gia buổi lễ khánh thành mà thôi.