Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 124



“Tiểu Bối?” Lận Thiếu Trì cảm giác trái tim của mình đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Em”

“Em nghĩ kỹ rồi, à thì —— chúng ta có thể thử xem.” Giọng Tô Bối ngày càng nhỏ dần.

Nhưng mà Lận Thiếu Trì vẫn nghe thấy được.

Không đợi Lận Thiếu Trì mở miệng, Tô Bối lại tiếp tục nói: “Em cũng không biết tình cảm của em với anh có phải là thích hay không, ừm có phải giống như anh thích em hay không.”

Dù sao trước giờ cô vẫn luôn xem anh như một người anh trai, nên hiện tại Tô Bối cũng không biết tình cảm của cô đối với Lận Thiếu Trì là gì, là yêu quý anh trai, hay là loại ưa thích mà giữa nam nữ mới có.

“Nhưng mà em không cảm thấy ghét anh ở điểm nào cả.” Ít nhất từ sau khi biết được tình cảm của Lận Thiếu Trì đối với cô, ngoại trừ kinh ngạc, Tô Bối hoàn toàn không cảm thấy khó chịu hay phản cảm gì.

“Bởi vậy, em nghĩ hay là chúng ta có thể hẹn hò thử.”

Tô Bối có thể hơi hiểu được tại sao lúc trước Lận Thiếu Trì lại thích cô: rốt cuộc thì linh hồn Tô Bối đã từng sống ở dị thế 4 năm. Ở nơi đó, tuy rằng vì thân thể kia không tốt nên hầu hết thời gian cô chỉ có thể nằm trên giường bệnh, nhưng mà tâm trí của cô ở đó đã thực sự trưởng thành.

Bốn năm trước, Lận Thiếu Trì 20 tuổi, sẽ sinh ra thiện cảm đối Tô Bối “18 tuổi” không phải là không có khả năng.

Tô Bối nói xong, đợi một lúc lâu cũng không nghe được bên kia đáp lại, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.

“Lận đại ca?”

“Ừm”” Thanh âm Lận Thiếu Trì mang theo vài phần kích động, để ý một chút sẽ nhận ra đây là kết quả của việc hưng phấn quá mức.

Tô Bối: “Nhưng mà em nói trước, chúng ta hiện tại chỉ là thử. Vì em cũng không chưa hẹn hò với ai bao giờ, nên chúng ta cứ từ từ tới được không? Để em có thời gian thích ứng.”

Lận Thiếu Trì: “Được.”

Tô Bối: “Với lại em còn đang đi học. Do vậy chúng ta sẽ không thể giống những cặp đôi khác, lúc nào cũng có thể ở bên cạnh nhau.”

Lận Thiếu Trì: “Không sao hết.” Anh có thể đi tìm cô.

Tô Bối: “Còn có, bây giờ tạm thời đừng để cho ba em biết.”

Lận Thiếu Trì: Được.”

Giờ phút này, trong đầu Lận Thiếu Trì đã vui vẻ tạm thời không nghĩ được gì nữa rồi. Bởi vậy, bây giờ Tô Bối nói cái gì, anh đều đồng ý hết.

“Còn gì nữa không?” giọng nói trâm ấm của Lận Thiếu Trì truyên đến, mang theo kích động khó mà giấu được.

“Còn cớ”, dừng một chút, Tô Bối lại nói: “Nếu, em nói là nếu em không có cách nào thay đổi cảm giác lúc trước của chính mình đối với anh, ý là vẫn chỉ có thể xem anh như anh trai, anh đừng”

“Sẽ không.” Lận Thiếu Trì quyết đoán nói.

“Nếu em muốn mối quan hệ của chúng ta trở lại như trước, bất luận khi nào đều được.” Vì làm cô gái nhỏ này an tâm, Lận Thiếu Trì nói ra lời đảm bảo.

Chỉ là, anh chắc chắn sẽ không để cái chữ “nếu” này thành hiện thực.

Do nói chuyện qua điện thoại nên cô không nhìn thấy được sự quyết tâm trong mắt Lận Thiếu Trì, nếu không có khi cô bé lại lập tức thay đổi ý kiến không chừng.

“Tiểu Bối.” Thanh âm Lận Thiếu Trì trầm ấm mà tràn đầy từ tính. Chỉ hai từ đơn giản như vậy thôi mà nghe xong thì lỗ tai Tô Bối đột nhiên nóng lên rồi.

“Em phải đi học rồi, muốn gì tối nay bọn mình lại nói sau nè.” Tô Bối nhanh chóng cúp điện thoại.

Đang cầm điện thoại ở đầu bên kia, khi Lận Thiếu Trì phản ứng lại thì khẽ bật cười.

Lúc này nếu nhân viên Lận thị đi vào phòng sẽ thấy được nụ cười của Lận chủ tịch nhà bọn họ nhìn kiểu gì cũng thấy ngáo ngơ. Chiều tối, Tô Bối không nhận được điện thoại của Lận Thiếu Trì, mà trực tiếp gặp được anh cùng một đống quà tặng lớn nhỏ xếp bên cạnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 53

“Anh định làm gì với đống quà này vậy?”

“Đây là quà tặng cho em.” Lận Thiếu Trì khẽ cười nói.

Tô Bối: “”

Cô biết đó là quà, chỉ nhìn hộp bên ngoài được đóng gói tỉnh xảo, xinh đẹp là biết rồi. Cô là đang muốn hỏi lý do tại sao lại nhiều như vậy!

Tô Bối xấu hổ —— ngoại trừ lần đầu lấy thân phận Q gặp tên ngốc Từ Dương Dương ra, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy có người đưa tới một núi quà tặng như vậy. Ai không biết còn tưởng rằng Lận Thiếu Trì đang đi bán hàng rong không chừng, hay là bây giờ đang có trào lưu tặng đồ theo “đống”?

Nhưng mà đống quà này lại thành công giảm bớt cảm xúc khẩn trương và ngại ngùng nổi lên trong lòng Tô Bối khi gặp Lận Thiếu Trì.

Không đợi Tô Bối tiếp tục trêu chọc, Lận Thiếu Trì trả lời: “Cái này là số quà trong suốt bốn năm nay đó.”

Bốn năm nay, mỗi lần tới sinh nhật của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, Lận Thiếu Trì đều sẽ lựa chọn một món quà phù hợp với thân phận và quan hệ hai nhà Lận gia và Tần gia để đưa cho bọn họ.

Thế nhưng, Lận Thiếu Trì lại nhịn không được mà vì cô gái mình thích chuẩn bị thêm một phần quà khác. Những phần quà này cũng giống như tình cảm của anh đối với cô, chúng được anh giấu thật sâu dưới đáy lòng. Anh vốn chưa từng nghĩ đến một ngày trong tương lai, những phần quà này sẽ được gửi đến người mà anh muốn tặng.

Ngày sinh nhật, ngày thất tịch, ngày lễ tình nhân, quốc tế thiếu nhi, quốc tế phụ nữ Mỗi lần vào những dịp đó, Lận Thiếu Trì đều mua quà. Thậm chí, anh chưa từng bỏ lỡ một dịp nào.

Đối với việc này, Lận Thiếu Trì giấu tất cả mọi người. Ngay cả Vương Sâm, người bạn thân kiêm chức bác sĩ điều trị tâm lý cho anh cũng không hề biết đến sự tồn tại của đống quà này.

Lận Thiếu Trì đương nhiên biết việc đem một đống quà tặng “lâu năm” này tặng cho Tô Bối là có chút ngốc. Nhưng là anh vẫn nhịn không được nên muốn để cho cô biết tình cảm trong lòng mình.

Tô Bối ngạc nhiên nhìn về phía Lận Thiếu Trì.

“Có muốn nhìn thử không?” Lận Thiếu Trì hỏi, trong lòng hơi thấp thỏm.

“Có.” Tô Bối tiện tay mở một hộp nhỏ nhỏ được đặt trên cùng ra. Trong hộp là một chiếc lắc tay bằng bạc nhỏ xinh kết hợp thêm một vài cánh hoa màu tím violet tinh xảo.

“Đẹp quái” Hai mắt Tô Bối trở nên sáng ngời.

“Sao lúc trước anh không tặng em luôn?”

Nghe vậy, Lận Thiếu Trì khẽ cười: “Nếu lúc trước anh tặng em, em có dám nhận không?”

Tô Bối: “.”

Quả thật là vậy — những món quà này, mỗi một món đều đại diện cho ý nghĩa quá rõ ràng.

“Có thích không?” Lận Thiếu Trì hỏi nhưng thực tế anh đã biết trước đáp án qua gương mặt tràn đầy sự vui vẻ của cô gái đứng trước mặt mình.

“Cảm ơn Lận đại ca.”

“Còn gọi anh là Lận đại ca hả?”

Tô Bối: “” cô quen gọi anh là Lận đại ca rồi cô cần thời gian để thích ứng với mối quan hệ mới này nên chưa biết phải gọi sao cho tốt.

Nhận ra được Tô Bối vẫn chưa quen với việc chuyển biến từ anh trai thành bạn trai, Lận Thiếu Trì cũng không có để ý nhiều về việc này nửa. Ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm, cưng chiều và tràn đầy sự bao dung với Tô Bối, anh cười cười để cho cô bé an tâm.

“Nếu mà muốn cảm ơn anh vậy thì chúng ta cùng đi ăn tối đi?” Dừng một chút, Lận Thiếu Trì nói thêm: “Anh đã đặt bàn ở Thượng Vị Hiên rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 112

Bốn năm ở cạnh cô với tư cách một người anh trai, Lận Thiếu Trì hiểu Tô Bối thậm chí còn rõ hơn cả bản thân cô.

Quả nhiên, nghe Lận Thiếu Trì nói vậy, hai mắt Tô Bối sáng bừng lên: “Được á -I”

Sau đó, chỉ trừ những hôm có việc đặc biệt quan trọng, còn lại, hầu như ngày nào Lận Thiếu Trì cũng sẽ tới trường gặp Tô Bối. Hơn nữa sự thật đã chứng minh, một người dù cho lúc bình thường có vẻ trầm ổn, già đời, một khi đã yêu vào thì đều giống nhau: cứng đầu mà cuồng nhiệt.

Tuy vậy, đối với việc này, Tô Bối hình như thích ứng khá tốt: dù là ở chung một chỗ hay cùng nhau ra ngoài với Lận Thiếu Trì, cô đều rất vui vẻ.

Mà bạn cùng phòng của cô – Lí Phỉ rốt cuộc cũng nhìn ra manh mối.

“Tần đại tiểu thư! Khai thật đi, cậu đang hẹn hò rồi phải không?” Lý Phỉ giữ chặt tay Tô Bối, vẻ mặt hóng hớt hỏi cô.

Nghe vậy, Tô Bối ngạc nhiên —— cô thể hiện rõ ràng vậy sao?

Thấy Tô Bối nghệt mặt ra, Lí Phỉ nhướng mày cười, lấy ra một bộ biểu cảm “cậu đừng có mà không thừa nhận” nhìn chằm chằm Tô Bối.

“Chiều nào cậu cũng đi ra ngoài. Trước khi đi còn liên tục xem đồng hồ, thậm chí cậu còn tỉ mỉ trang điểm. Đây không phải là đang hẹn hò thì là cái gì? Không những vậy, dạo này thời gian cậu ôm điện thoại rồi cười trộm một mình, tân xuất càng ngày càng nhiều đó.”

Tô Bối: Vậy à? Cô không để ý. Trạng thái “cười ngây ngô” mà Lí Phỉ nhắc đến chắc là khi cô đang nhắn tin với Lận Thiếu Trì.

“Khai mau, có phải là Lận chủ tịch không? Cậu đồng ý hẹn hò cùng anh ấy rồi à?”

“Ừ thì cứ coi là vậy đi.”

Thấy Tô Bối thừa nhận, Lí Phỉ cười: “he he, tớ đoán đúng rồi.”

“Biểu hiện rõ ràng thế sao?” Tô Bối rốt cuộc không nhìn được tò mò hỏi Lí Phi.

“Cực kỳ rõ ràng, hơn nữa chả lẽ chính cậu cũng không phát hiện, bộ dạng bây giờ của cậu hoàn toàn là dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân, tình chàng ý thiếp.”

“Bọn tớ chỉ vừa mới hẹn hò thôi, đâu có khoa trương như cậu nói chứ.” Tô Bối trợn mắt liếc nhìn bạn cùng phòng.

Nghe vậy, Lí Phỉ cười cười không nói lời nào —— thích làm bộ là không được, với kinh nghiệm nhiều năm đi tư vấn tình yêu của cô, Tô Bối rõ ràng là đã rơi vào lưới tình mà lại không tự nhận biết thôi. Xem ra, Tô Bối cũng có chút rung động với Lận Thiếu Trì, Lí Phỉ thật sự chờ mong kết quả của hai người.

Tuy rằng không thừa nhận nhưng lời Lí Phỉ nói vẫn là làm Tô Bối theo bản năng lâm vào suy tư: tình chàng ý thiếp gì đó thì hơi quá. Nhưng mà sau khi bỏ đi tầng ngăn cách “anh trai”, thì thời điểm cùng Lận Thiếu Trì ở bên nhau, Tô Bối đúng là sẽ có một loại cảm giác rung động và chờ mong.

Mặt khác, còn có một việc làm Tô Bối thật sự kinh ngạc:

Có Từ Dương Dương mở màn, về sau mấy người khác không có việc gì cũng thích chạy tới đại học B, ăn nhờ thẻ cơm của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, rồi đi dạo quanh trường ngắm trai xinh gái đẹp của đại học B.

Hôm nay, Đổng Văn Kỳ tới trường tìm Tô Bối, cô còn đặc biệt mua kem của một cửa hàng mà Tô Bối thích nhất tới.

“Thấy cậu đăng trên vòng bạn bè, tớ đã muốn nếm thử lâu rồi, giờ mới được ăn. Hôm nay người mua siêu siêu đông luôn, mình phải xếp hàng thật lâu mới mua được đó. Mà cậu có biết mang hai ly kem đi qua vài con phố tới được trường cậu vất vả thế nào không? Riêng túi đá ướp lạnh cho kem, tớ phải đổi mấy lần rồi đó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 49: Dịp cuối tuần năm ngoái chúng ta đã tách nhau ra bao nhiêu lần rồi?

“Nè, vị trà xanh cậu thích nhất đây.”

Đổng Văn Kỳ vừa nói, vừa đưa kem đưa cho Tô Bối: “Thế nào, cảm động không?”

Cảm động liền nhanh nhanh giới thiệu cho tớ làm quen với mấy anh đẹp trai trường cậu đi chứ.

Tô Bối: “Cảm động muốn chết, tí nữa bao cậu ăn ở căng tin tốt nhất của trường tớ.”

Tô Bối nhận lấy ly kem, đang muốn ăn một miếng lại thấy có gì đó sai sai.

“Làm sao vậy? Cậu đừng nói với tớ hôm nay “bà dì” của cậu tới nha.”

Không phải, cậu có chắc cái này là cậu mua ở cái cửa hàng nằm trên đường Đông Sơn kia không?” Tại sao nhìn có chút khác với mọi khi nhỉ?

Đổng Văn Kỳ: “Đương nhiên rồi, tớ hôm nay đi theo địa chỉ trên bài đăng của cậu đó. Làm sao vậy, có cái gì không đúng à?”

“Cảm giác không giống cái tớ hay ăn mọi khi.” Tô Bối nhíu mày, kem vấn là mùi vị đó, nhưng mà những nguyên liệu trang trí khác tại sao lại không giống mọi khi chứ.

“Ví dụ?”

“Kem mọi khi tớ ăn thì có rất nhiều trái cây, còn có đậu phộng và một số thứ linh tinh khác nữa”. Trong khi ly kem mà Đổng Văn Kỳ mua hình như chỉ có kem thôi. Tô Bối vốn dĩ cũng muốn cho qua chuyện này, nhưng Đổng Văn Kỳ lại không đồng ý. Nghe Tô Bối nói còn có trái cây và đậu phộng các kiểu, lập tức cô cảm thấy nhân viên cửa hàng cố ý lừa dối cô, ăn bớt ăn xén không cho mấy cái đó vào trong phần kem cô mua.

Bởi vậy, Đổng Văn Kỳ tức giận kéo Tô Bối đến tận cửa hàng hỏi rõ ràng.

“Kem trong tiệm chúng tôi nổi tiếng vì cho rất nhiều kem trong mỗi cốc, mà vị của kem cũng được làm theo công thức đặc biệt.”

Lần này trông cửa hàng là một nhân viên làm việc đã lâu, nhìn Tô Bối, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi híp lại: “Cô là”

“Tôi nhớ ra rồi, cửa hàng của chúng tôi lần nào cũng chỉ bán kem không. Nhưng có một anh đẹp trai lần nào tới mua kem cũng đều yêu cầu cho thêm trái cây cùng một số nguyên liệu khác vào, còn kem trong ly chỉ có một nửa so với những ly khác.”

Nguyên nhân là do anh chàng ấy không muốn để bạn gái mình ăn quá nhiều đồ lạnh.

Có mấy lần nhân viên cửa hàng không nhịn nổi tò mò mà trộm ngó chiếc xe ở bên kia, đáng tiếc bọn họ chỉ loáng thoáng thấy được người ngồi trong xe là một cô gái.

Thì ra đây là cô nữ sinh ở trên chiếc xe đó sao? Thật sự rất xinh đẹp quá nha.

Nhân viên cửa hàng nhìn Tô Bối, ánh mắt tràn ngập hâm mộ.

Mà Tô Bối nhiều năm ăn phải kem “giả”, bản thân cô giờ phút này còn ngạc nhiên hơn.

Hình như đúng vậy thật, trước nay Lận Thiếu Trì mặc dù là thường xuyên lén giấu Tần tiên sinh mang cô đi ăn vặt, nhưng cũng sẽ không để cô ăn nhiều.

Kem cũng là “vừa mới ăn đã hết”.

Cô lại nhớ đến, vào năm cấp ba Tô Bối có một khoảng thời gian nghiện trà sữa điên cuồng, Lận Thiếu Trì sẽ thường xem bài đăng của cô trên vòng bạn bè rồi trộm mua trà sữa đến cho cô. Chỉ là trà sữa do anh ấy mua, hương vị không giống với trên cửa hàng cô hay mua. Bây giờ nghĩ kĩ lại, ly trà sữa đó không phải là do Lận Thiếu Trì tự tay làm đó chứ? Sữa bò nguyên chất rồi cho trà xanh vào?

Đây là việc Tô Bối có thể nhớ tới, còn những việc khác thì sao? Rốt cuộc là Lận Thiếu Trì còn làm bao nhiêu việc khác nửa chứ?

Tô Bối mở điện thoại gọi cho Lận Thiếu Trì, lúc này dãy số của Lận Thiếu Trì trong di động Tô Bối vẫn để là “Lận đại ca” như cũ.

Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy.

“Tiểu Bối?”

“Lận Thiếu Trì.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.