Tô Bối lại gắp mấy con tôm trong đĩa, vốn định thao tác lại một lượt như vừa rồi, chỉ là, đột nhiên nghĩ đến trong tiểu thuyết đã từng nói, bệnh ưa sạch sẽ của Tần tiên sinh có vẻ là rất nghiêm trọng, tay đang cầm tôm của Tô Bối lập tức dừng lại một chút.
Vốn dĩ muốn nói Tần Thiệu đưa bát qua, thế nhưng Tô Bối lại sợ hãi, không dám.
Nhìn quanh bàn tìm kiếm thứ gì đó một vòng, cuối cùng Tô Bối cũng tập trung mục tiêu vào trên một chiếc đĩa sứ.
“Bằng này đã được chưa ạ?” Tô Bối đưa cái đĩa sứ qua.
Ánh mắt Tần Thiệu nhìn vào chiếc đĩa sứ mà con gái đưa qua: Tô Bối mỗi lần bóc xong một con tôm, thì sẽ đem tôm nõn đặt vào trên vành đĩa, lúc này trên vành chiếc đĩa, tôm đã được xếp đầy thành một vòng tròn, nhìn trông có chút buồn cười.
Tần Thiêu: “Được rồi.”
– Mùi vị khá lắm.
Nhìn Tần Thiệu thoải mái ăn tôm mình bóc, không hề có biểu hiện chê bai, Tô Bối trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Để không tạo ra ấn tượng xấu trong lòng của Tần tiên sinh, Tô Bối cố nhịn để không mút đầu ngón tay khi bóc xong tôm.
Lại nhìn vào khăn gấp ngay ngắn đặt ở trên bàn một cái, Tô Bối lặng lẽ đặt tay xuống bàn, chà chà lên người Tô Tiểu Bảo.
Tô Tiểu Bảo: “…”
Buổi tối ở cảnh viên không có người làm khác, ăn cơm xong, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo có thói quen thu dọn bát đũa ở trên bàn.
Thấy vậy, Tần Thiệu lông mày liền chau lại, trong lòng có chút không thoải mái.
Tần gia không mời nổi người làm sao? Cần hai đứa trẻ phải làm những cái này sao?
Chỉ là, suy nghĩ một chút, so với bộ dạng của đám con phá gia chỉ tử chỉ biết ăn sung mặc sướng của những gia đình khác, trong lòng Tần tiên sinh lại có vẻ như rất hài lòng.
“Tiên sinh?”
“Tôm ngon lắm. Ngày mai cơm tối cũng chuẩn bị như vậy.” Sau khi Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đi lên lầu, Tần tiên sinh dặn dò bác Phúc.
Buổi tối, Tần Thiệu ở trong phòng đọc sách xử lý văn kiện.
Âm thanh khe khẽ của cánh cửa vang lên thu hút sự chú ý của Tần Thiệu.
Ngẩng đầu lên thấy Tô Bối đang ngó đầu nhìn vào, nét mặt của Tần Thiệu đã ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ là giọng điệu thì vẫn hơi hờ hững: “Có chuyện gì?”
“Cái đó, ba, con hâm chút sữa bò, ba có muốn uống một ly hay không?” Đôi mắt Tô Bối sáng long lanh nhìn Tần Thiệu rồi hỏi.
Tần Thiệu có vẻ hơi chân chừ một lát rồi mới gật đầu: “ÐĐem qua đây đi.”
“Dạ được.”
Đây là lần đầu tiên Tô Bối bước vào gian phòng này của Tần Thiệu, bầu không khí thâm trâm khiến cô bé cảm thấy có chút ngột ngạt.
Tô Bối chậm rãi bước vào, đem sữa bò đặt bên phía tay của Tần Thiệu: “Ba, nhân lúc sữa còn nóng ba mau uống đi.”
“Ừm.”
Thấy cô con gái vẫn chưa rời đi, Tân Thiệu lúc này mới ngẩng đầu lên.
“Muốn nói gì sao?” Tần Thiệu cố gắng để cho giọng điệu của mình nghe có vẻ ôn hòa một chút, chỉ là ngữ điệu nghiêm túc đó vẫn khiến cho Tôi Bối trong lòng có hơi lo lắng.
“Con muốn mượn máy tính của ba dùng một chút, có được không ạ?”
Nghe thấy vậy, nét mặt Tần Thiệu ngưng lại, nhìn Tô Bối một cái.
Trong máy tính của Tần tiên sinh dù sao cũng lưu giữ biết bao nhiêu là cơ mật về công việc kinh doanh của Tần Thị không một ai biết được.
Nếu như hai đứa trẻ này thật sự là do đối thủ cạnh tranh nào đó sắp xếp đến đây, vậy thì yêu cầu như vậy của Tô Bối đã phạm vào đại ky rồi.
“Con chỉ dùng một lát, rất nhanh thôi.” Tô Bối chỉ là muốn đăng nhập vào trang web “giải thi đấu lớn hồng khách” để xem một chút.
(Hồng Khách hay còn gọi là Honker – một tổ chức lớn của chính phủ Trung Quốc chuyên bảo vệ quyền lợi chính phủ và chống lại hacker)
“Nếu như ba thấy không tiện thì thôi ạ…”
Nhìn đứa trẻ cúi đầu xuống, bộ dạng đầy thất vọng, trong lòng Tần tiên sinh bỗng thấy có chút không nỡ, còn có chút buồn buồn.
“Dùng đi”, đặt đống văn kiện trong tay sang một bên, Tần Thiệu đứng dậy.
“Chỉ được phép dùng một tiếng.” Chú ý thời gian, Tần Thiệu nói. Những đứa trẻ tầm tuổi này nên đi ngủ trước 10h tối.
“Dạ được, con làm rất nhanh thôi.” Tô Bối mỉm cười đảm bảo với Tần Thiệu.
Tô Bối lôi điện thoại ra, theo thông tin của đường link ở trên bức ảnh quảng cáo, rồi đăng nhập vào website chính phủ “trận thi đấu hồng khách đại sư”.
Kết quả lúc ấn vào “enter”, thứ xuất hiện lại không phải là background trang chủ của trận đấu theo như Tô Bối đã dự đoán.
Nhìn background trắng trơn với dòng chữ “trang web không tồn tại” ở trên thanh công cụ, vẻ mặt Tô Bối lộ ra sự khó hiểu, rồi lại đối chiếu thật kỹ thông tin địa chỉ website, xác nhận lại xem có sai sót chỗ nào không.
“Lẽ nào link web này bị sai rồi? Cũng không đúng…”
Sau khi cho phép Tô Bối sử dụng máy tính của mình, Tần Thiệu không hề rời đi, mà ngồi trên ghế sofa, tiện tay cầm cuốn sách lên bắt đầu đọc.
Lúc này, âm thanh gõ bàn phím nhanh như chớp đã thu hút sự chú ý của Tần tiên sinh.
Trẻ con thời đại này có vẻ đều rất thành thục trong việc sử dụng các sản phẩm công nghệ điện tử Tần tiên sinh thầm nghĩ.
Tần thiệu quan sát nét mặt đang chăm chú của Tô Bối, và thứ hiện ra trên màn hình máy vi tính, thế nhưng ở góc độ này lại không nhìn thấy gì.
Đang chơi cái gì vậy? Game sao? Hay là chat với bạn.
Nghĩ đến những khả năng này, ánh mắt Tần tiên sinh khẽ trầm xuống: Ban đầu định dặn dò bác Phúc ngày mai lắp thêm hai chiếc máy tính, giờ xem ra có lẽ ông nên suy nghĩ lại một cách thận trọng.
Ở bên này, Tô Bối không hề chơi game, cũng không phải là đang chat chit, cô bé đang tìm cách phá giải mật mã.
Tô Bối lúc đầu cũng chỉ là phỏng đoán, sau đó lại thử tấn công vào trang web này một lát.
Kết quả là Tô Bối đã đoán đúng rồi.
Tiêu đề báo lỗi của website này chỉ là một loại tường an ninh, sau khi Tô Bối công phá thành công tường lửa này, trang chủ trận đấu chính thức đã xuất hiện rồi, đồng thời còn hiện lên một đoạn tiêu đề: “Bạn là người thứ 2937 công phá thành công hệ thống an ninh của website này, chúc mừng bạn đã vượt qua cửa sát hạch thứ nhất của giải đấu, đồng thời có tư cách tham gia vào giải đấu lần này.”
Nhìn dòng tiêu đề hiện ra một lát, trong lòng Tô Bối mừng thầm, lại có chút không nói lên lời.
Biến tường an ninh của trang web thành cửa thứ nhất của giải đấu, thể chế giải đấu rốt cuộc là do kẻ ngu si nào thiết lập nên vậy chứ?
Kết thúc lãng xẹt, Tô Bối di chuột xuống dưới để tiếp tục xem.
Nội dung bên dưới vẫn còn khá bình thường, đều là giới thiệu vắn tắt về giải đấu.
“Số thứ tự nhận được khi vào trang web sẽ được coi là ID tham gia trận đấu lần này của thí sinh và được sử dụng trong suốt quá trình thi, sau khi người dự thi hoàn thành đăng ký thì giải đấu ngay lập tức sẽ được mở ra…”
“Giải đấu lần này sẽ chính thức bắt đầu sau ba ngày, thời gian của cả trận đấu trước khi chung kết diễn ra là 30 ngày, tổng cộng phân thành ba giai đoạn, giai đoạn đầu tiên là…”
Còn chưa đợi Tô Bối đọc xong phần giới thiệu nội dung thi, giọng nói của Tần tiên sinh đột nhiên vang lên: “Hết giờ rồi.”
Nghe thấy vậy, Tô Bối ngẩn ra, nhìn vào thời gian “9h50” hiện ra ở góc phía bên phải của máy tính, lúc cô bé qua đây là 8h50, một tiếng đồng hồ, quả nhiên không lệch đến một phút.
Tần tiên sinh thật nghiêm khắc… Tô Bối lặng lẽ nói thầm một câu: Nhanh chóng di chuột xuống, xem qua lại phần giới thiệu một lượt, rồi xem qua lại phần cần thiết để đăng ký tên thật.
“Đến lúc con nên đi ngủ rồi đấy.” Nhìn Tô Bối không muốn rời đi, giống như thể không nỡ rời xa chiếc máy tính, Tần tiên sinh lần đầu tiên cảm thấy có chút đau đầu.
“Ừm, dạ.” Tô Bối thoát ra khỏi trang web, rồi trả máy tính lại cho Tần Thiệu.
“Con xong rồi ạ, cảm ơn ba.”
“Ừm, đi ngủ đi.”
“Dạ”
Đi đến cửa, Tô Bối suy nghĩ, rồi lại đi vào trong nói với Tần Thiệu một câu: “Baba, người cũng nghỉ ngơi sớm, chúc ba ngủ ngon.”
Tần Thiệu: “…” Ngủ ngon.
Ngày hôm sau Trần Đức đã chat trên wechat hỏi Tô Bối muốn học nhạc cụ gì.
Tô Bối: Piano.
Trần Đức: “…”
Hắn hỏi thăm cả một buổi tối, vốn dĩ là muốn gợi ý Tô Bối học thổi sáo, hoặc là đàn Ukulele.
Trân Đức vẫn tôn trọng lựa chọn của Tô Bối, sắp xếp cho Tô Bối một giáo viên dạy piano, sau đó ngay hôm đó đã mua một cây piano đưa tới cảnh viên.
Tại Tần Thị.
Trân Đức gõ cửa rồi bước vào văn phòng của hội đồng quản trị.
“Tiên sinh, tôi đã tìm cho Tô Bối một giáo viên piano, xét thấy rằng Tiểu Bối hai đứa ban ngày còn phải đến trường, vì thế thời gian học piano được sắp xếp vào lúc 7h-9h tối.”
“Được.”
“Còn chuyện gì sao?” Đưa mắt lên, nhìn thấy trợ lý của mình có vẻ như còn điều muốn nói, Tần Thiệu hỏi.
“Dạ thưa vâng, là báo cáo kiểm định huyết thống giữa ngài và hai đứa trẻ đã có rồi.”
Lúc nghe thấy mấy chữ “kiểm định huyết thống” này, Tần tiên sinh tay đang cầm bút hình như đã dừng lại một chút, sau đó, thì không có phản ứng gì khác nữa.
Thấy vậy, Trân Đức không khỏi hoài nghi.
Vừa rồi hắn đã nhìn lén kết quả ở trang cuối cùng thì mới thản nhiên như vậy, thế nhưng hình như tiên sinh vẫn còn chưa biết, vì sao lại có thể thản nhiên như vậy?…