Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 28



Tại trường trung học Duy Minh.

Kết quả hoạt động “bình chọn hoa khôi trường”, trong cuộc cạnh tranh với Tống Tâm Di, cuối cùng Tô Bối đã giành chiến thắng mặc dù ở trong tâm thế là một người yếu thế hơn.

Đối với kết quả này, Đổng Văn Kỳ bạn cùng bàn của Tô Bối còn kích động hơn cả Tô Bối.

“Ha ha, mấy người nào đấy trước đó còn nói cậu còn lâu mới cười được đến phút cuối, người đứng đầu cuối cùng phải là Tống Tâm Di, không ngờ được phải không, kết quả lại tương phản rồi.”

“Không được không được, mình phải lập một cái nick khác gửi cái ảnh chụp màn hình này vào trong group fan của Tống Tâm Di, hỏi xem mặt mấy người bọn họ đã sưng lên chưa!” Đổng Văn Kỳ càng nói càng kích động.

“Cậu đừng làm vậy.” Tô Bối ngăn ý nghĩ “điên cuồng” của Đổng Văn Kỳ lại: “Cậu cẩn thận bị fan cuồng của Tống Tâm Di vây đánh hội đồng đó.”

Tống Tâm Di nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người, đây là sự thực.

Đổng Văn Kỳ chạy tới địa bàn của người ta gây chuyện, có thể sẽ bị người ta trút giận lên người mất.

Nghe thấy lời này của Tô Bối, Đổng Văn Kỳ lại từ bỏ ý định, có điều vẫn đắc chí hừ khẽ một tiếng, nói một cách khinh thường: “Sự thực đã bày ra trước mắt, đám người đó còn có thể nói gì chứ? Cho dù là nhiều hơn 1 phiếu cũng chứng tỏ rằng cậu giỏi hơn Tống Tâm Di rồi, huống hồ cậu còn hơn cậu ta đến 300 lượt bình chọn!”

“Đám người đó dù có thừa nhận hay không thì cậu cũng là hoa khôi trường rồi”, nói rồi, Đổng Văn Kỳ lại nháy nháy mắt với Tô Bối, nói: “Chúc mừng đồng học Tô Bối đã gặt hái được danh hiệu “hoa khôi”, thế nào, cảm giác đăng quang có cảm tưởng gì hay không?”

Tô Bối: “…”

Đổng Văn Kỳ: “Thôi được rồi, chắc chắn cậu sẽ nói chẳng có cảm giác gì đặc biệt đúng không?”

Bạn cùng bàn này của cô cũng yên lặng hơn chút rồi.

Có điều, nhìn Tô Bối một chút, Đổng Văn Kỳ lại phát hiện ra, Tô Bối có vẻ như nhìn còn xinh hơn mấy tuần trước lúc vừa mới nhập học!

“Nói thật nhé, Tô Bối, cái khác bỏ qua không nói, chỉ xét về nhan sắc thôi, thật sự là cậu còn xinh đẹp hơn Tống Dâm Di đó một chút.”

Nghe thấy vậy, Tô Bối bật cười: “Cậu cẩn thận đừng để cho mấy người ủng hộ của Tống Tâm Di nghe thấy.”

Đối với kết quả bình chọn hoa khôi trường lần này, có người thích la liếm hóng chuyện, đương nhiên cũng có người không vui, mà những người không vui nhất có lẽ là đám người ủng hộ cho Tống Tâm Di đó.

Đặc biệt là sau khi đưa ra kết quả, Tống Tâm Di đã đăng một dòng trạng thái đặt ở chế độ công khai lên tường: “thật đáng tiếc” bên dưới là ảnh chụp mặt buồn góc nghiêng của Tống nữ thần, kèm với một đoạn clip cô đang luyện tập một khúc nhạc piano ở trong phòng luyện nhạc.

Không hề nói rõ, thế nhưng ai cũng biết Tống Tâm Di đang buồn vì chuyện “tiết mục mở màn”.

Ngay lập tức, trên diễn đàn của trường đã xuất hiện rất nhiều ý kiến mang tính nghi ngờ, chất vấn Tô Bối.

“Là mắt tôi bị mù rồi sao? Tô Bối thế mà thắng Tống Tâm Di rồi!”

“Bạn cmt phía trên, không phải cậu mù, là mấy kẻ bình chọn cho Tô Bối bị mù hết rồi.”

“Tôi không muốn đi xem tiết mục văn nghệ của trường nữa, bởi vì tôi sợ bị mù.”

“Đề xuất để cho Tống Tâm Di biểu diễn tiết mục thứ hai, phải có so bì mới có sự kích thích, vừa hay để cho mấy kẻ đang vờ ngủ kia tỉnh lại.”…

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hơn nữa, cũng không biết ai là kẻ đưa ra một loại hoạt đồng bình chọn mới bên cạnh hoạt động “bình chọn hoa khôi trường”:

Có thưởng cho người đoán đúng: “Tiết mục mở màn” của Tô Bối sẽ có kết quả như thế nào?

a. Bộ phim hài hot nhất năm 2200

b. Phần biểu diễn thảm hại nhất trong lịch sử

c. Ngày 13/5 trở thành ngày chống hàng kém chất lượng ở trường Trung Học Duy Minh

Nghe nói trang web bình bầu này vừa được tung ra thì độ hot của nó đã áp đảo cả hoạt động “bình chọn hoa khôi” nữa.

“Cậu cũng tham gia bình chọn sao?” Nhìn cô bạn cùng bàn ôm lấy điện thoại không biết đang ấn ấn cái gì đó, Tô Bối nhìn nói bông đùa một câu.

Đổng Văn Kỳ: “Không phải, mình đang tức giận phản bác mấy kẻ đó.”

“Có điều, nói đi cũng phải nói lại, cậu thật sự đã quyết định biểu diễn piano cho phần “tiết mục mở màn” này sao?” Đổng Văn Kỳ ngẩng đầu lên hỏi Tô Bối.

“Đúng vậy!”

“Cứng! Tô Bối cậu cứng thật đấy!” Đổng Văn Kỳ làm động tác “cúng bái” với Tô Bối.

Cũng chẳng trách đám fans của Tống Tâm Di lại âm ï dữ dội như vậy ở trên diễn đàn.

Ban đầu, tiết mục Tống Tâm Di chuẩn bị cho năm nay là chơi đàn piano, không ngờ, không chỉ cơ hội biểu diễn “tiết mục mở màn” của cô đã rơi vào tay Tô Bối mà đối phương lại cũng chọn chơi đàn piano.

Không chỉ có Đổng Văn Kỳ, sau khi nghe nói tiết mục đăng ký của Tô Bối là chơi đàn piano, rất nhiều người đã cảm thấy Tô Bối làm như vậy là muốn đối chọi với Tống Tâm Di.

Biết được cách nghĩ của mọi người, Tô Bối rất muốn nói câu: “Các bạn nghĩ nhiều rồi”.

Cô lựa chọn đàn piano là bởi vì đó là sở trường duy nhất của cô, hơn nữa có chút tài nghệ trong tay rồi – Không đàn piano lẽ nào thật sự chỉ lên nói ” tôi đi đây sao?”

“Nói thật chứ”, Đổng Văn Kỳ đột nhiên dùng bộ mặt nghiêm nghị nhìn Tô Bối, hỏi: “Cậu cảm thấy có thể đánh hay hơn Tống Tâm Di sao?”

“Không biết.” Tô Bối thật thà nói: “Có điều hình như cũng không cần thiết phải so đấu gì mà?”

Nếu như Tống Tâm Di thật sự đăng ký biểu diễn piano rồi, thế nào nhà trường cũng sẽ không xếp hai tiết mục piano này lại cùng nhau.

Đổng Văn Kỳ: Hình như vậy, cũng có lý.

“Có điều, tiết mục của cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Cũng xem là thuận lợi.”

Tô Bối trực tiếp nói thẳng cho giáo viên dạy piano bản nhạc mình lựa chọn biểu diễn trong ngày thành lập trường, thế là cô Chu đã vạch ra phương án dạy học cấp tốc dành riêng cho Tô Bối: tách bản nhạc ra thành nhiều đoạn, mỗi ngày tới đem theo một đoạn nhạc để cho Tô Bối luyện tập.

Hiện giờ Tô Bối đã không còn ngượng tay giống như lúc mới bắt đầu nữa, sau đó mấy ngày, sau khi đợi cô Chu rời đi, cô bé có thể thử đàn cả khúc nhạc một lượt.

Đổng Văn Kỳ dạo trên diễn đàn một lượt, đột nhiên phát hiện ra một bài đăng mới.

“Đây lại là tin đồn nhảm nhí nào đây!” Đổng Văn Kỳ tức giận mắng.

Trước đó người trong trường còn đang đoán già đoán non Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là nhà giàu mới nổi.

Sau đó, nhờ có đám người Lưu Giai và Trần Tử An đi rêu rao khắp nơi rằng đã nhìn thấy chiếc xe “5 số 7” đến trường đón Tô Bối ngày hôm đó một lượt thì mới không còn ai nói hai người Tô Bối là nhà giàu mới nổi nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 633

Có điều, lại có một ý kiến mới khác: Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là con riêng của nhà nào đó.

Tô Bối thật sự muốn nói khâm phục với óc tưởng tượng của mấy kẻ này, quan trọng là lần này người ta đoán cũng gần đúng rồi – Nói khó nghe thì cô và Tô Tiểu Bảo chẳng phải chính là con riêng của Tần tiên sinh sao? Lại còn là kiểu lai lịch bất minh nữa.

Bài đăng mà Đổng Văn Kỳ đang xem, không chỉ sử dụng các loại “chứng cớ” khác nhau để chứng minh chuyện Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là con riêng, ngoài ra còn đan dệt nên câu chuyện con nhà giàu quyền thế vô cùng tào lao về hai người họ.

“Cậu nói đó là tin đồn nhảm nhí vậy mà cậu còn xem, không sợ hại não à?” Tô Bối chẳng thèm bận tâm nói, thu lại ánh nhìn, tiếp tục làm bài tập.

Vừa rồi bác Phúc gửi tin nhắn tới, nói hôm nay sẽ đến đón cô và Tô Tiểu Bảo về sớm một chút.

Mặc dù không biết có chuyện gì, có điều, Tô Bối quyết định làm cho xong bài tập trước đã.

Lưu Giai ở phía đằng kia cũng đã lướt đến bài đăng này.

Lưu Giai: “What! Đứa này bị ngu à, ông đây trước đó vừa mới giúp hai người Tô Tiểu Bảo bác bỏ tin đồn, giờ này lại xuất hiện thêm một câu chuyện mới rồi.”

Đỗ Nhất Minh: “Haizz, chẳng lẽ cậu không biết cái đám fan cuồng đó một ngày chúng rảnh đến mức nào.” Trần Tử An: “Có điều chuyện này đan dệt cũng giả quá rồi? Mấy tình tiết cẩu huyết trên tivi cũng không hoang đường như vậy, là đứa ất ơ nào viết tào lao vậy a?

Lưu Giai: “Không biết nữa, giấu tên rồi.”

“Tra xem là đứa nào.” Lúc này, Tạ Dân Hiên tỉnh ngủ rồi, lạnh lùng nói.

“Cũng đúng, chúng ta còn có cao thủ ở đây mài!”

“Này này! Từ Dương Dương, Hiên ca kêu cậu làm việc đi kìa.” Lưu Giai đạp đạp vào cái ghế của Từ Dương Dương ở phía trước.

Từ Dương Dương quay đầu lại, vẻ mặt có chút ngốc nghếch: “Tra cái gì cơ?”

“Bài đăng này nè, giấu tên rồi, cậu có thể tra ra xem tên đần độn nào đăng cái bài này không.”

“Cái này à, đơn giản.” Từ Dương Dương cầm lấy điện thoại, rất nhanh đã tìm ra được thông tin của user nặc danh này: “Ồ, Dương Yến Đài, lớp A6.”

“Được đấy!”

“Có điều, tớ nói cậu này lão Từ, cả buổi sáng hôm nay cậu xem cái gì vậy? Video dạy tin học? Nhập tâm như vậy?” Ngay đến cả bọn họ nói gì cũng không nghe thấy.

“Video dạy tin học cái khỉ gì, tớ đang xem nhận xét về video qua cửa của Q đại thần nhà ta.”

“Q đại Thần, là ai? Shaquille (Vận động viên bóng rổ của Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia)?”

“Không phải NBA (Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia), ý tớ nói là giải đấu hồng khách đại sư-“

“Chính là giải đấu hắc khách (hacker) mà cậu nói muốn tham gia trước đó đó sao? Q đại thần đó lại là thần tiên phương nào nữa?”

“Là hông khách!” Từ Dương Dương nhấn mạnh, tìm ra bảng xếp hạng “giải thi đấu hồng khách” ở trong điện thoại.

Mấy người đều bu lại chỗ cậu, quả nhiên tại vị trí đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng, đã tìm thấy “q” đó.

“Đứng thứ 7? Cũng được? Tớ tưởng để có thể trở thành đại thần của cậu thì chí ít cũng phải xếp top 3 trở lên chứ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 65: Sáng sớm

“Các cậu không hiểu, người khác chỉ có thể là đại sư, còn q là đại thần! Để tớ nói cho bọn cậu nghe này, xếp hạng của mấy người phía trước này mặc dù cao hơn q thần mấy điểm đó, thế nhưng thời gian qua cửa của họ căn bản là đều hơn 6 tiếng rồi, các cậu mau lại xem thời gian của q đại thần đi.”

Từ Dương Dương click vào phần dữ liệu của “q”.

“1 tiếng 03 phút?!” Đám người kinh ngạc, mặc dù không hiểu nhưng cũng biết là kẻ này rất lợi hại.

“Q đó là ai vậy? Cậu có quen không?”

Nghe thấy vậy, Từ Dương Dương khẽ chau mày: “Không chắc nữa, rất nhiều người đều đang nghiên cứu về cách thức qua cửa của q đại Thần, trước mắt vẫn chưa nhìn ra người nào có nét đặc thù của đại thần, có điều có người đoán rằng “q” có khả năng là uy thần.”

“Đó lại là ai nữa?”

“Một sự tồn tại được xem như truyền kỳ ở trong giới.”

Mấy người: Thuật ngữ tin học, thật huyền bí, nghe không hiểu.

Lưu Giai: “Vậy Lão Từ à, cậu đứng thứ bao nhiêu?”

Từ Dương Dương:…

Từ Dương Dương: “Không hỏi vấn đề này, chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục làm bạn.”

Buổi chiều, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo được đón về cảnh viên sớm hơn.

Lúc hai đứa trẻ về đến nhà, Tần tiên sinh đã đợi ở bên trong rồi.

Nhìn thấy Tần Thiệu xuất hiện ở trong nhà sớm như vậy, Tô Bối còn có chút ngạc nhiên, có điều rất nhanh thì Tô Bối đã nghĩ ra, chuyện hôm nay chúng được đón về sớm có thể là liên quan tới Tần Thiệu.

“Ba?”

“Ừm”” Tần Thiệu đã quen với cách xưng hô như vậy, đáp lại Tô Bối một tiếng.

“Có chuyện gì sao?” Tô Bối hỏi.

Nghe thấy vậy, Tần Thiệu nhướn nhướn mày, thầm nói: Rất thông minh.

“Đi thay đồ đi, sau đó chúng ta ra ngoài.” Còn về, đi đâu thì Tần tiên sinh không nói, hai người Tô Bối cũng không hỏi.

Tần tiên sinh dắt hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đi tới đồn công an nơi mà hộ khẩu của chúng nằm đó, ở bên đó, trợ lý đã lên lịch hẹn trước rồi.

Chuyện đăng ký hộ khẩu được làm một cách rất thuận lợi, đợi đến lúc quay về, trên quyển hộ khẩu của Tần tiên sinh đã có thêm hai trang thông tin của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, ở cột quan hệ có ghi “cha, con gái” và “cha, con trai”

Còn trong tay Tô Bối thì có thêm hai tấm chứng minh thư mới hoàn toàn.

Một tấm là của cô bé, một tấm là của Tô Tiểu Bảo.

Không đúng, giờ nên gọi là Tần Du rồi.

“Tần Nguyệt”;Tần Du”.

Tô Bối nhìn xuống hai cái tên này, xem đi xem lại, bất giác nhoẻn miệng cười.

Đây là tên mới mà Tần Thiệu đặt cho hai đứa trẻ.

Phần ngoại truyện có nói là: Cuối cùng Tô Tiểu Bảo bị ngồi tù, Tô Bối sẽ chết ở trong biệt thự của một đạo diễn biến thái.

Hiện giờ, đã đổi tên rồi, có phải cũng có nghĩa là kết cục của cô và Tô Tiểu Bảo cũng sẽ thay đổi không?

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Tô Bối càng tươi hơn vài phần.

Tần tiên sinh không biết lúc này Tô Bối đang nghĩ gì, thông qua gương chiếu hậu, nhìn cô bé ôm lấy tấm chứng minh thư giống như bảo bối, khuôn mặt đem theo ý cười, khóe miệng Tần tiên sinh bất giác cũng cong lên.

“Về nhà rồi hãng xem.” Trên xe nhìn đồ vật không sợ thị lực bị ảnh hưởng sao?

Tần tiên sinh cất tiếng nhắc nhở.

“Vâng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.