Trong tiểu thuyết từng nói, vận mệnh cuối cùng của “Tô Bối” chính là bị một tên đạo diễn biến thái đưa đi ở ngay trong buổi yến tiệc mà nam chính tổ chức, cuối cùng còn bị bạo hành cho tới chết.
Kết cục này giống hệt với kết cục trong giấc mơ của Tô Bối.
Trong tiểu thuyết không hề miêu tả quá nhiều về tên đạo diễn này, còn trong giấc mơ đó, Tô Bối cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
Thế nhưng Tô Bối lại không thể quên được tên của tên đạo diễn biến thái đó là:Âu Trì!
Còn lúc này trong bản tin về tin tức chuẩn bị khởi chiếu của bộ phim “Little girl with the black and white dream, viết rất rõ ràng, tên đạo diễn: Âu Trì.
Lẽ nào Âu Trì chính là Âu Nhất Bân sao?
Tô Bối thầm nói.
Điểm này, Tô Bối không hề đoán sai: Âu Trì và Âu Nhất Bân chính xác là cùng một người.
Trước khi nổi tiếng, Âu Nhất Bân đã từng quay rất nhiều những bộ phim 18+ đậm chất cẩu huyết, hiện giờ đã nổi tiếng, những bộ phim đó lại trở thành lịch sử đen tối của hắn.
Hiện tại bộ phim này là tác phẩm mà Âu Nhất Bân rất xem trọng, để khiến cho tác phẩm không bị ảnh hưởng bởi những bộ phim người lớn mà hắn đã quay trước đó, Âu Nhất Bân đã quyết định đổi tên thành Âu Trì.
Còn Tô Bối đã nhìn thấy Âu Trì ở trong tiểu thuyết, chính là tên Âu Nhất Bân đã đổi tên sau khi nổi tiếng.
Trong tiểu thuyết, bộ phim có tên gọi là “The black and white dream” ban đầu đáng lẽ là ba năm sau mới bắt đầu quay, vậy mà giờ có lẽ là do Tống Tâm Di, nên bộ phim này được quay trước kế hoạch, tên phim cũng được thay đổi một chút, trở thành “Little girl with the black and white dream.
Thế nhưng nếu xem về mặt nội dung thì có thể chắc chắn rằng đây là cùng một bộ phim.
Bất luận là tiểu thuyết, hay là kết cục trong giấc mơ, Tô Bối vẫn chưa thực sự trải qua, thế nhưng không nghi ngờ gì về việc cái tên “Âu Trì” này chính là một cơn ác mộng đối với Tô Bối.
Nhìn vào người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trong tấm ảnh, thực chất bên trong lại là một tên bệnh hoạn, tâm lý vặn vẹo, trong lòng Tô Bối cảm thấy ớn lạnh.
Tần tiên sinh phát giác được sự bất thường của con gái.
“Sao thế? Lạnh sao?”
Tô Bối lắc đầu, rồi xê ngồi dịch lại bên cạnh Tần tiên sinh.
Phản ứng như vậy dĩ nhiên đã bị Tần tiên sinh hiểu thành là cô bé đang lạnh.
Tần Thiệu tiện tay đóng cửa sổ đang bị mở ra lại, rồi lại dặn dò tài xế ở hàng ghế trước mở điều hòa tăng nhiệt độ lên một chút.
Trên người đang khoác chiếc áo khoác của Tần tiên sinh, Tô Bối kỳ thực là không lạnh một chút nào, cô bé chỉ là đột nhiên có chút sợ hãi.
Trực tiếp dựa vào người Tần tiên sinh, hai tay nắm lấy tay áo đối phương, cảm nhận được bản thân mình thật sự an toàn, lúc này Tô Bối mới yên tâm một chút.
– Hiện giờ tất cả mọi thứ tại thế giới này đều đã khác với những gì được viết trong tiểu thuyết,”Tô Bối” và “Tô Tiểu Bảo” ở trong tiểu thuyết không hề có ba, thế nhưng bây giờ bọn họ lại có Tần tiên sinh. Sự kịch tính trong tiểu thuyết sẽ không xảy ra, Tần tiên sinh sẽ không để cho Tô Tiểu Bảo bị giam vào trong tù, cũng không để cô bị Âu Trì bắt đi.
“Ba, vừa rồi con mới coi cái này.” Tô Bối đưa điện thoại tới trước mặt Tần Thiệu, rồi lại chỉ vào Âu Trì ở trong tấm ảnh, nói: “Đạo diễn này, con cùng tiểu Bảo đã gặp qua một lần rồi, chính là lúc chúng con ngồi xe lửa đi đến tìm ba, ông ta chẳng phải người gì tốt.”
Chuyện đời khó lường, Tô Bối phải nhắc nhở Tần tiên sinh một chút, để cho Tần tiên sinh nhớ kỹ tên biến thái này, nếu như ngày nào đó cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị tên biến thái này bắt đi, Tần tiên sinh còn có thể cứu cô.
“Chính xác là chẳng giống với người tốt gì cả.” Tần tiên sinh nhìn tấm ảnh, đưa ra đánh giá: “Sau này nếu con gặp phải người như vậy thì tránh xa ra một chút.”
Đương nhiên, Tần Thiệu cũng không thể để cho con gái mình tiếp xúc với loại người như vậy.
Giới giải trí rất là hỗn loạn phức tạp, trong đó khó mà đảm bảo được rằng sẽ không xuất hiện mấy kẻ rác rưởi.
Đây cũng là điểm mà Tần Thiệu thấy không ưng ở Tống Ngạn Thành: Cũng chẳng phải là không nuôi nổi, hắn thật sự không hiểu vì sao Tống Ngạn Thành lại muốn để cho con gái mình bước chân vào trong làng giải trí sớm như vậy, chỉ là để đổi lấy sự chú ý của dư luận và cái gọi là danh tiếng sao?
“Tiểu Bối sau này con muốn làm gì?” Đột nhiên, Tần tiên sinh nghĩ tới điều gì đó, liền cất tiếng hỏi Tô Bối.
Tần tiên sinh vẫn thật sự là có chút lo lắng Tô Bối sẽ trả lời rằng: “Con muốn làm minh tinh”, chỉ cần không phải điều này, những thứ khác ông chắc chắn sẽ ủng hộ.
Nghe thấy vậy, Tô Bối ngây ra: Thứ mà cô bé luôn muốn chính là cùng Tô Tiểu Bảo trưởng thành trong sự bình yên, không cần phải làm nhân vật phụ có kết cục thê thảm, còn về sự nghiệp và kế hoạch của tương lai, Tô Bối chưa từng nghĩ tới.
Tần Thiệu: “Muốn làm nghệ sĩ dương cầm không?”(Dương cầm hay có thể gọi là đàn piano.)
Tô Bối lắc đầu.
Tần Thiệu: “Chuyên gia lập trình an ninh mạng?”
Tô Bối: “Cái này có thể suy nghĩ, có điều, hiện giờ chẳng phải con đã là một chuyên gia rồi sao?”
Tô Bối đã nghe ngóng được mục đích mà Tần tiên sinh dùng số điện thoại làm việc để tìm “q” thông qua lời nói bóng gió của Tần Đức và Lận Thiếu Trì. Vốn dĩ Tô Bối dự định cuối tuần hoặc sau khi tan học sẽ tới công ty giúp Tần tiên sinh nâng cấp hệ thống an ninh của Tần Thị.
Chỉ tiếc là Tần tiên sinh không đồng ý, hơn nữa còn đưa ra chỉ thị nghiêm túc: Chuyện này đợi đến khi cô bé được nghỉ đông rồi tính tiếp.
Tô Bối suy nghĩ một lát, đôi mắt khẽ lay động, nhìn Tần Thiệu, rồi nói: “Ba, người nói sau này con làm một bà chủ lớn vừa am hiểu về âm nhạc, lại vừa giỏi về lập trình thì thế nào ạ?”
Nghe thấy vậy, Tân Thiệu ngây ra, sau đó bật cười mấy tiếng.
“Cũng được.
Còn ở một bên…
Tần Thiệu liếc Tô Tiểu Bảo đang tựa đầu vào cửa sổ ngủ một cái, sau đó lại thu lại tầm mắt.
Tiểu tử này hiện giờ tâm trí còn chưa đủ trưởng thành, hỏi cũng vô dụng.
Tối đến, lúc quay trở về cảnh viên.
Tô Bối lấy cớ trả áo khoác, đi tới phòng của Tần tiên sinh.
Tâm trạng của Tần tiên sinh không được tốt cho lắm, lúc ở trên xe Tô Bối đã cảm nhận được điều này.
Quả nhiên, thời khắc này lúc gõ cửa rồi tiến vào phòng của Tần tiên sinh, Tô Bối liền thấy đối phương vẫn chưa ngủ, ngồi ở trước bàn trà bên ngoài phòng, sắc mặt âm trầm đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Tô Bối tới đã làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Tần tiên sinh.
Tần Thiệu nhìn Tô Bối: “Sao còn chưa đi ngủ?”
Tô Bối: “Con cầm chiếc áo khoác qua cho ba.”
Tần Thiệu: “Ừm, con đặt ở phía bên kia đi.”
“Dạ được.”
Tô Bối treo áo lên xong, vẫn còn bần thần chưa rời đi.
“Còn chuyện gì sao?”
“Không ạ”, Tô Bối lắc đầu, lại nói: “Con chỉ muốn nói với ba một câu thôi.”
“Câu gì? Nói chúc ngủ ngon sao?” Tần Thiệu cười nhạt nhìn Tô Bối.
“Không phải! Con muốn nói, chuyện hôm nay con cảm thấy ba không làm sai gì cả.” Vì vậy, không cần phải chịu đừng trách nhiệm tâm lý nào cả.
Nói xong rồi, Tô Bối chạy ra ngoài.
Để lại Tần Thiệu đang bị kinh ngạc, khóe miệng ông không nhịn được mà nở nụ cười, trong lòng cũng cảm thất thật ấm áp.
Con gái rất nhạy cảm, điểm này, Tần tiên sinh luôn biết. Xem ra Tô Bối không chỉ nhạy bén, mà còn rất biết cách quan tâm chu đáo cho những người bên cạnh.
Tống Thị dưới sự áp chế của Tần Thị, chuyện làm ăn liên tiếp mất đi vị thế, còn hàng loạt những tài liệu phi pháp và những tin tức giật gân liên quan tới Tống Ngạn Thành cũng bị phơi bày ra ánh sáng, cổ phiếu của Tống Thị liên tục rớt giá tới thảm hại.
Chỉ sau hai ngày, một tập đoàn lớn như Tống Thị đành phải tuyên bố phá sản.
Cùng một ngày, Tống Ngạn Thành bị cơ quan công an áp giải đi, tiến hành khởi tố với tội danh liên quan đến việc mưu sát nhiều mạng người, chứng cứ đã rõ ràng.
Sự sụp đổ bất ngờ của Tống Thị và việc Tống Ngạn Thành bị bắt trong lúc nhất thời đã dấy lên một làn sóng lớn, hai ngày này, chỉ cần Tô Bối mở điện thoại lên một cái thì, trên khắp các mặt báo, dường như đều là tin tức về Tống Thị.
“Tống Thị phá sản!”
“Mười nguyên nhân Tống Thị phá sản theo phân tích ở góc độ kinh tế.”
“Sau khi Tống Thị phá sản đã gây ra những ảnh hưởng gì cho thành phố.”
“Tống Thị phá sản, bạn có phải là người bị hại?”
“Chủ tịch của Tống Thị bị bắt!”
“Tin tức thực tế, chủ tịch Tống vì sao bị bắt, bạn có biết nội tình bên trong không?”…
Ngoài tin tức ra thì trên các khu vực bình luận, diễn đàn, weibo… cũng gần như là đang bàn luận về hai chuyện của Tống Thị này.
“Một doanh nghiệp lớn như Tống Thị đột nhiên bị phá sản, thật khó tin quá.”
“Ta lại chẳng cảm thấy có gì kinh ngạc, các ngươi thử nghĩ xem, doanh nghiệp lớn bây giờ, đa số đều có những khoản vay vốn rất lớn, thậm chí số tiền nợ còn nhiều hơn cả tiền vốn của họ bỏ ra? Tống Thị có lẽ cũng là trường hợp như vậy.”
“Vẫn may oppa nhà ta trước đó đã từng thanh lý hợp đồng giải trí với Tống Thị rồi, nếu không giờ thì không biết sẽ thảm tới mức nào.”
“Ta còn làm vé năm đỗ xe cho khu thương mại của Tống Thị giờ làm thế nào? Khoản tiền này ta đi đâu đòi lại đây?”…
“Điều ta thấy kinh ngạc nhất vẫn là tin tức chủ tịch hội đồng quản trị của Tống Thị bị bắt, là thật sao?”
“Là thật đó.”
“Chủ tịch của Tống Thị vì sao lại bị bắt vậy? Trốn thuế, lậu thuế hay là đã làm chuyện làm ăn phi pháp nào đó?”
“Không biết nữa, hiện giờ vẫn chưa có công bố chính thức.”
“Ta có người bạn là ở jcy, theo như hắn tiết lộ thì trường hợp của Tống Thị hình như rất nghiêm trọng đó, nói không chừng là tù chung, thậm chí còn có thể là bị phán tử hình.”
“Đệch! Nghiêm trọng tới vậy cơ à!”…
Tô Bối ban đầu còn lo lắng những tin tức của Tống Thị này sẽ liên lụy tới Tần gia họ, có điều Tô Bối quan sát một lúc thì lại phát hiện ra là không có: Người thảo luận về Tống Thị rất đông, nhưng lại không nhắc tới bất cứ một chữ nào liên quan tới “Tần gia”.
Đây có lẽ là do thủ đoạn dàn xếp của Tần tiên sinh rồi.
Hai ngày gần đây nhất, Tô Bối cũng nghĩ giống đám người nhàn rỗi đó, luôn quan sát tin tức cập nhật liên tục, nhưng là sau đó thì Tô Bối không còn chút hứng thú nào nữa.
Dù sao thì thời gian phán tội thật sự của Tống Ngạn Thành vẫn còn cách nửa tháng nữa, cô có quan sát hay không thì cũng vậy.
Thế là, ngay sau đó Tô Bối ném hẳn chuyện này ra sau đầu, chẳng thèm quan tâm nửa.
Lúc trên mạng vẫn còn đang xôn xao bàn tán về chuyện Tống Ngạn Thành vì sao bị bắt, Tô Bối đã nghĩ tới hoạt động ngoại khóa của trường.
Lúc này, Tô Bối đang ở trong nhà chuẩn bị đồ để đem theo cho hoạt động ngoại khóa.
Đổng Văn Kỳ thông qua wechat nói với Tô Bối: Núi Hồng Phong rất nhiều muỗi, hơn nữa vào mùa thu muỗi rất nhiều, cậu phải nhớ đem thuốc xịt đuổi côn trùng theo nhé, còn nữa phải là loại thuốc xịt trị muỗi đốt loại cực mạnh vào.
“Đổng Văn Kỳ”: Kem chống nắng cũng phải đem, mình chuẩn bị loại chống nắng UV 50, không biết có được không.
“Đổng Văn Kỳ”: Ngoài ra còn rất nhiều đồ, mình đã liệt kê ra một danh sách ở đây cậu tham khảo một chút đi, nếu như có gì mình chưa nghĩ tới thì cậu nói với mình.
“Tô Bối”: Được, để mình coi một chút.
Tô Bối cảm thấy danh sách của Đổng Văn Kỳ rất khá, thế là cũng dựa theo mẫu của đối phương để tự liệt kê ra cho mình một trang “danh sách đồ dùng cá nhân cần đem theo cho buổi ngoại khóa”. Điểm khác là, thứ đồ mà Đổng Văn Kỳ liệt kê đều là một phần, trên danh sách của Tô Bối thì lại có hai phần: Một phần là của cô tự dùng, một phần là Tô Bối chuẩn bị cho Tô Tiểu Bảo.
Phía đằng sau bảng liệt kê, Tô Bối còn đánh dấu ngoặc đơn, ghi một cái ghi chú rất rõ ràng: Ví dụ dép, Tô Tiểu Bảo đi size 41, Tô Bối đi size 36; Ví du kem chống nắng, cô muốn có một chút mùi hương, Tô Tiểu Bảo thì là loại không mùi… ngoài ra còn có mấy trang bị cần thiết dành cho leo núi, cắm trại nữa, v. v…
Ban đầu những thứ này Tô Bối tưởng tượng sẽ làm giống Đổng Văn Kỳ tự đặt mua trên mạng. Kết quả là Phúc bá nhìn thấy rồi, liền nhận lấy danh sách ở trong tay của Tô Bối, sau đó tỏ ý: “Tiểu Bối yên tâm, những thứ trên này Phúc bá sẽ sắp xếp người chuẩn bị cho cháu.”
Thế là, Tần tiên sinh từ công ty quay về, liền nhìn thấy Phúc bá đang sắp xếp người làm bỏ một ít đồ dùng dành cho buổi cắm trại đặt vào trong nhà, hơn nữa còn gọi điện thoại để người ta giao mấy thứ đồ còn chưa đem tới theo danh sách này.
“Mấy thứ này là gì vậy?” Tân Thiệu hỏi Phúc bá.
“Tiên sinh ngài về rồi à, những thứ này đều là đồ cần thiết cho buổi ngoại khóa dã ngoại mà tiểu Bối cần chuẩn bị.”
Nói rồi, Phúc bá lại nói: “Tiên sinh người xem, ở đây còn có danh sách mà tiểu Bối đã liệt kê ra nữa.”
Phúc bá ban đầu còn muốn tỏ ý là: Đứa trẻ Tiểu Bối này suy nghĩ thật chu đáo, ngay đến cả danh sách cũng làm chỉ tiết đến vậy.
Kết quả là, Phúc bá phát hiện ra lúc Tần tiên sinh xem danh sách này, tâm trạng lại trở nên không tốt lắm, hình như là không được vui.
Tần Thiệu: “Chỉ có một trang này sao, không còn cái khác à?”
Phúc bá: “Đúng, chỉ có một trang này, tôi đã nhìn qua một chút, đồ dùng của Tiểu Bối mặc dù không nhiều, có điều đều rất là hữu ích, hơn nữa về cơ bản là cũng đầy đủ rồi.”
Tần Thiệu: “…”
Tờ danh sách này của Tô Bối cũng tạm coi như là rất ổn thỏa, không chỉ liệt kê đủ đồ dùng, còn phân chi tiết ra đồ của Tô Tiểu Bảo và đồ của cô bé, và đồ mà hai người có thể dùng chung.
Chỉ là…
Hai đứa trẻ này định tự đi tham gia hoạt động ngoại khóa sao?…