Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 42: C42: C56-60



Chương 56

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Nhà của cậu bé nằm trong tòa nhà nhỏ này, cửa là loại cửa chống trộm kiểu cũ, Dương Dương mở cửa đi vào, ánh đèn ngoài hành lang màu vàng sẫm, kéo chiếc bóng dài ra vô kể.

Quần áo của Dương Dương bị nước mưa làm cho ướt sũng, để lại từng vệt nước trên cầu thang.

Cậu bé tới chỗ mẹ đã một tháng, thế nên cô ấy mới yên tâm để cậu bé xuống lầu chơi, nhưng hôm nay có vẻ về khá muộn.

Dương Dương thầm nghĩ, không biết mẹ có mắng mình hay không.

Cậu bé bước đôi chân ngắn ngủn nhỏ xíu lên tầng hai, đúng lúc này, chỗ rẽ cầu thang xuất hiện một con rắn, con rắn kia vừa to vừa dài, đôi mắt màu xanh lục cứ thế mà nhìn cậu bé chằm chằm, cái đầu chẳng khác chi chiếc đèn lồng.

Dương Dương sửng sốt tại chỗ, không khống chế nổi mà bật khóc thật to, sau đó chạy xuống cầu thang, mà con rắn kia cũng không ngừng truy đuổi theo sau, tiếng xì xì truyền khắp cầu thang.

Khi ấy, bất chợt xuất hiện tiếng bước chân nhỏ phía trên cầu thang.

“Dương Dương, con về rồi sao?” Là tiếng của mẹ.

Dương Dương quay đầu lại, phát hiện con rắn kia không còn đuổi theo mình nữa, mà trườn lên trên, đuôi rắn vẫn còn ngoe nguẩy ở tầng cậu bé đang đứng, lớp vảy phát sáng, trông vô cùng u ám.

Đuôi rắn to dài đã chắn hầu hết ánh sáng từ ngọn đèn trên tường, khiến Dương Dương nhìn không rõ cầu thang.

“Dương Dương —— a!”

Nghe thấy tiếng mẹ, cậu bé nhanh chóng chạy lên, lúc lướt qua thân rắn, cậu bé nức nở không dám khóc lên thành tiếng, sợ tới mức run rẩy lẩy bẩy.

Không lâu sau, hình bóng mẹ xuất hiện trước mắt.

Nửa th4n dưới của người phụ nữ đang bị con rắn ngậm trong miệng, máu tươi đầm đìa, chỉ thấy phần thân trên lộ ra ngoài, mà con rắn kia lại phát ra mấy âm thanh rất kỳ lạ.

Dương Dương nghẹn họng khi nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt trừng lớn.

Người phụ nữ đau đớn thống khổ, kéo lê nửa thân người leo lên cầu thang, rất lâu mới qua được một bậc thang, nhưng lại khiến cho cả bậc thang nhuốm màu máu tươi.

Con rắn ngậm nửa th4n dưới kéo dài trên cầu thang, đôi mắt lớn như chiếc đèn lồng ghép lại, lưỡi rắn phun tới phun lui để đe dọa, phả ra một mùi tanh hôi.

“Dương Dương… Mẹ… Đau quá…” Người phụ nữ đột nhiên quay đầu lại nói, “Dương Dương… con ở đâu…”

Dương Dương lại òa khóc “Mẹ! Mẹ!”

Đầu rắn nhoài thân mình trên cầu thang, không gian không đủ để nó xoay người, thế nên nó không nhìn thấy Dương Dương ở chỗ rẽ cầu thang, mà Dương Dương cũng bị đuôi rắn ngăn cản nên không thể vượt qua được.

Dưới chuyển động do con rắn tạo ra, giọng nói của Dương Dương không mấy rõ ràng, mà khắp cầu thang lại toàn là là tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ, bấy giờ, đuôi rắn đột nhiên đong đưa, phát ra tiếng vang thật lớn.

Tiếng khóc của Dương Dương bỗng dừng lại, cậu bé che miệng không dám nhúc nhích, đôi mắt ngân ngấn lệ, bả vai run run.

Ngay lúc cậu bé đang nhìn trộm, con rắn kia đột nhiên biến thành một con hổ, giống như phim hoạt hình mà cậu bé từng xem, con hổ có cái đầu cực lớn, hung mãnh khác thường, chẳng qua, giờ phút này nó đã chìm vào giấc ngủ say, tiếng ngáy rung chuyển cả bầu trời.

Dương Dương nhìn con hổ đang ngủ say, nức nở từ từ leo lên tầng, vừa bò vừa xem nó có tỉnh giấc hay không, trái tim như bị nhấc bổng lên, thậm chí còn té ngã vài lần.

Người phụ nữ trên cầu thang vẫn đang tiếp tục leo lên, vệt máu cứ dài ra theo cử động của cô ấy, miệng vết thương trông vô cùng thê thảm.

Ngay khi cô ấy chuẩn bị đến tầng đó, trên chiếu nghỉ đột nhiên xuất hiện một con gà.

Con gà kia béo không chịu nổi, lông trên người rất loạn, đi đường thất tha thất thểu, tiếng kêu cũng không to lớn vang dội, mà đứt quãng, như bị người bóp cổ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2

Nó chậm rãi đi tới trước mặt người phụ nữ, cúi đầu đánh giá cô ấy, ngay khi người phụ nữ cho rằng nó sẽ không làm gì tổn thương mình, thì con gà kia đột nhiên mổ liên tục lên người cô ấy, còn đặc biệt chọn nơi bị cắn để mổ.

“A —— tránh ra! Tránh ra!” Người phụ nữ đau đến thấu tim gan hét lớn.

Dương Dương vừa đi tới thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cậu bé hét lên, nhào đến định đánh con gà, nhưng con gà kia lại trực tiếp đẩy cậu bé ra, rồi lao vào mổ lên người mẹ Dương Dương.

“Dương Dương… Dương Dương chạy mau… Đừng trở về…” Cô ấy suy yếu mà nói với cậu bé, “… Tránh ra…”

Dương Dương bị va chạm với cầu thang, chỉ kịp nghe thấy một câu nói đó rồi ngất xỉu.

Cuối cùng cầu thang cũng khôi phục lại sự yên lặng, im ắng không một tiếng động.

Đó là toàn bộ giấc mơ.

Cà phê trên bàn đã nguội, Cơ Thập Nhất cũng cúp điện thoại từ lâu, cúi đầu trầm tư.

Tô Minh Châu nhìn người đối diện, không lên tiếng quấy rầy, Tô Bảo đã trở lại đây, nằm dựa vào tường nheo mắt hưởng thụ, không hề biết đã xảy ra chuyện gì.

Cơ Thập Nhất sắp xếp lại những suy nghĩ phức tạp trong đầu, đối ứng với nhau, rồi xâu chuỗi lại lần nữa.

Mặc dù ban đầu giấc mơ của Dương Dương là đêm tối, nhưng ánh trăng sáng ngời ngời, có nghĩa là ngay từ đầu tâm trạng của Dương Dương rất vui vẻ.

Có thể nói, nếu giấc mơ này tiếp diễn theo như điềm báo ban đầu thì tài lộc cực tốt, hỏng bét là ở chỗ —— trời mưa.

Mưa từ nhỏ đến lớn, bao trùm lên mọi thứ tốt đẹp trong giấc mơ, kể từ khi đó, giấc mơ này chuyển từ mộng đẹp thành giấc mộng khác, cơn mưa lớn đã nói lên sự thay đổi tương đối nghiêm trọng.

Sau đó con rắn xuất hiện, rắn là loài động vật thường thấy trong giấc mơ, có không ít người từng mơ thấy, nó thường tượng trưng cho nỗi sợ hãi của con người về một điều gì đó, mà thứ này là t1nh dục.

Tất nhiên, Dương Dương còn nhỏ nên không thể ám chỉ điều đó được, nhưng có một điều đặc biệt chính là, rắn tượng trưng cho giống đực, bộ phận sinh dục, do đó, phần lớn là để chỉ giống đực, rất hiển nhiên, trong giấc mơ của Dương Dương, rắn ám chỉ con người.

Mặt khác, rắn đại diện cho sự dối lừa nào đó, đây là vấn đề đạo đức, thuộc cấp độ tâm linh.

Người bị rắn cắn là mẹ của Dương Dương, là người nhà của cậu bé, mà mơ thấy điều này nhẹ thì cho thấy mẹ cậu bé gặp rắc rối, thuộc về điềm báo xấu, mà nặng thì để tang mẹ, tức là mẹ chết.

Từ lúc bị cắn, giấc mơ này đã cung cấp đủ thông tin.

Từ một con rắn xa lạ biến thành con hổ mà cậu bé quen biết, điều này cho thấy cậu bé biết người đó là ai, chỉ cần biết được trong thực tại, ai là người bị cậu bé gán cho hình tượng này.

Cơ Thập Nhất cảm thấy, người này rất có thể là bố của Dương Dương, từ chỗ Vương Hạo thì cô biết được, sau khi uống rượu ông ta thường hay đánh người, còn động tay động chân ngay trước mặt Dương Dương, chắc chắn rất hung dữ, mà thông thường, hổ luôn tượng trưng cho sự hung ác và tàn bạo.

Nguyên nhân vì sao từ rắn biến thành hổ thì không cần nói cũng biết, giả thiết người đó là bố của Dương Dương, có thể do vấn đề góc độ, Dương Dương cũng không biết người đó là bố mình, đến khi mẹ bị cắn mới phát hiện, vậy nên hình ảnh đã có sự thay đổi đột ngột.

Mơ thấy bị hổ tấn công thường tượng trưng cho sự công kích trong tiềm thức, mà con hổ trong giấc mơ của Dương Dương đang chìm vào giấc ngủ say, căn bản không biết đến sự tồn tại của Dương Dương, chỉ cho thấy thái độ từ một phía của Dương Dương trước con hổ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: "Mẹ nhất định phải tham gia hôn lễ của con, được không?"

Sợ hãi, hoảng sợ, hãi hùng.

Về phần người này có phải bố của Dương Dương hay không, còn cần phải tham khảo thêm.

Dương Dương trực tiếp mơ thấy mẹ mình, bởi vì mẹ có ảnh hưởng quá sâu đến cậu bé, quan hệ giữa hai người hoàn toàn không cần đến hình ảnh khác để thay thế, trong tiềm thức, Dương Dương cũng hy vọng mẹ sẽ xuất hiện.

Mặc dù lúc đó Dương Dương đã rơi vào hôn mê, nhưng việc cầu thang khôi phục lại sự yên lặng, nó thật sự xảy ra và tồn tại trong tiềm thức của cậu bé, nếu không thì Dương Dương đã không nói ra chuyện phía sau, cậu bé rất rõ những việc xảy ra sau khi mình hôn mê.

Như thể cậu bé đang đứng bên cạnh quan sát vậy.

Nếu cô đoán không sai, có lẽ con gà mà cậu bé mơ thấy kia đã giáng cho mẹ của Dương Dương một đòn cuối cùng, mà sự yên tĩnh được khôi phục chỉ sợ là cũng tượng trưng cho việc mẹ của Dương Dương đã không thể qua khỏi.

Nằm mơ thấy bị gà mổ thường là lời nhắc nhở phải cẩn thận người xung quanh, có lẽ sẽ gây ra một vài thương tổn, mà trong giấc mơ cũng xuất hiện, mẹ của Dương Dương bị gà mổ, đây là một loại tổn thương về thân xác.

Từ tình huống trong mộng, con gà tưởng chừng như vô hại lại giáng cho một đòn cuối cùng.

Mẹ của Dương Dương bảo thằng bé đừng trở về, cho thấy trong nhà có nguy hiểm, những lời này đã chỉ ra mọi thứ trong giấc mơ, con rắn, hổ và con gà đều biến thành những thứ có thể đe dọa bọn họ.

Nhưng giấc mơ của Dương Dương chỉ dừng lại ở đó, có nghĩa là dù gà hay hổ đều không có ý định bách hại Dương Dương, về thái độ thực sự, không mơ sẽ không nhìn ra được, nhưng nhìn trạng thái hiện giờ của Dương Dương, chắc hẳn là không có việc gì.

Mà mẹ của Dương Dương mới là người thực sự xảy ra chuyện.

Sau khi giải mộng, cô vẫn muốn sử dụng linh lực xác nhận xem có đúng hay, dù sao thì giải mộng cũng có sai sót, nếu sai, linh lực sẽ xuất hiện bóng tối, nhưng sẽ không xuất hiện bất luận cứ lời nhắc nhở nào, đây cũng là một cách để phán đoán.

Cơ Thập Nhất dùng mái tóc dài che giấu, lén lút nắm lấy cổ ngọc, bóng tối quen thuộc xuất hiện trước mắt, không hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Trong bóng tối, một đôi mắt trẻ thơ xuất hiện, chứa đựng những giọt nước mắt trong suốt, hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía trước, còn có âm thanh mơ hồ, như thể đang gọi tên Dương Dương.

Sau khi bóng tối tan biến, màu sắc ấm áp quen thuộc bao bọc lấy toàn thân.

Cơ Thập Nhất ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lo lắng của Tô Minh Châu, đôi mắt tròn xoe, troing rất giống Tô Bảo.

Tô Minh Châu bị bắt tại chỗ thì đỏ bừng mặt lên, nhỏ giọng hừ một tiếng, mang theo âm điệu non nớt nho nhỏ.

“Em có muốn ăn trước không?” Cơ Thập Nhất hỏi, từ lúc tới cho đến hiện tại, Tô Minh Châu vẫn luôn chịu đói cùng cô, trong lòng cô cũng mang theo chút cảm giác áy náy.

Giọng điệu của Tô Minh Châu không tốt: “Không đói.”

Cơ Thập Nhất hiểu rõ gật đầu, tâm trạng vốn u ám vơi đi vài phần, khi đối mặt với giấc mơ này một lần nữa, cô đã nhìn thấu không ít, suy nghĩ trôi chảy hơn, đều nói người ngoài cuộc thì luôn tỉnh táo.

Lời nhắc nhở lần này của linh lực giống hệt như Diệp Minh trước đó, cùng là đôi mắt hoảng sợ, cảnh tượng mà Dương Dương nhìn thấy chắc chắn là nguyên nhân dẫn tới cơn ác mộng của cậu bé, mà cảnh tượng đó rất đẫm máu.

Cơ Thập Nhất đột nhiên bấm số gọi cho người bên kia, đi thẳng vào chủ đề: “Dương Dương, em có nhớ trước khi nằm mơ đã nhìn thấy chuyện gì không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

Vương Hạo trả lời: “Dương Dương lắc đầu, chắc thằng bé không biết, Dương Dương đã nhìn thấy gì?”

Cô đoán, có lẽ chuyện này đã k1ch thích Dương Dương quá mạnh, vậy nên Dương Dương mới chọn cách quên đi, nhưng tiềm thức vẫn liên tục tái hiện sự việc, k1ch thích cậu bé nhớ ra.

“Có phải thằng bé nhìn thấy chuyện gì nên mới gặp ác mộng không?” Vương Hạo lại hỏi.

Cơ Thập Nhất đáp: “Đúng vậy, tôi đoán thế, nhưng hiện giờ Dương Dương không mở miệng nói chuyện, đây là một vấn đề, hơn nữa, tôi hy vọng anh có thể đến nhà Dương Dương hỏi một chút, mẹ của Dương Dương có thật sự bỏ trốn…”

Cô hạ thấp âm thanh: “… Hay là bị người ta giết.”

Ở đầu kia điện thoại, trái tim Vương Hạo đột nhiên nhảy dựng, gần như muốn nhảy bổ ra ngoài.

Bị người ta giết? Không phải bỏ trốn với người khác sao, liên quan gì đến chuyện này chứ, rõ ràng giấc mơ của Dương Dương là một con rắn bình thường gì đó, chẳng lẽ mơ thấy bị rắn cắn có nghĩa là bị giết?

Điều này quá là vô nghĩa rồi.

“Cô ——” Vương Hạo kinh ngạc, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Cô nói gì thế, cái gì mà giết người?”

Dương Dương thấp hơn anh không ít đang co rúm người ở đó, nghe thấy từ này thì khẽ run rẩy.

“Ý trên mặt chữ, anh không cần lo quá nhiều, cứ hỏi vậy là được, mặt khác, hãy để Dương Dương ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi, đừng để thằng bé rời khỏi tầm mắt của anh.”

Sau nhiều mệnh lệnh liên tiếp, Vương Hạo không thể quay đầu lại.

Đến bây giờ trong đầu anh vẫn còn ấn tượng với giấc mơ của Dương Dương, sự tàn nhẫn máu me khiến anh run sợ, trong đầu đột nhiên có linh cảm, chẳng lẽ bởi vì bị rắn cắn cho nên mới nói cô ấy bị giết? Cơ Thập Nhất đã giải mã giấc mơ này?

Chuyện trước đó của Diệp Minh lại hiện lên trong đầu, khiến anh có chút chần chờ, nhưng còn chưa kịp gọi điện thoại cho bà nội của Dương Dương, tiếng đập cửa đã vang lên.

Ngoài cửa là một bà cụ, sắc mặt khó coi nhìn anh, cửa vừa mở là bà ta đã đẩy anh ra để bước vào, dáng vẻ vô cùng hấp tấp.

Bà ta gọi: “Dương Dương!”

Gương mặt khô khốc đầy rẫy nếp nhăn, một đôi mắt thấu đáo nhìn chằm chằm Vương Hạo, dù mập mạp, lom khom, nhưng cũng không cản được tốc độ, bà ta xông thẳng tới ôm lấy Dương Dương.

Bị bà ta ôm như vậy, Dương Dương lớn tiếng bật khóc.

Vương Hạo mới bị sửng sốt trước một loạt động tác vừa rồi, nghe thấy tiếng khóc thì lập tức phản ứng lại, “Bà nội, bà làm gì thế, Dương Dương cũng bị bà dọa đến khóc luôn rồi.”

“Anh quản tôi làm gì?” Bà ta trừng mắt nói.

Vương Hạo dừng lại, anh không có tư cách để quản, nhưng nhìn Dương Dương khóc vật vã như thế thì anh lại không đành lòng, chỉ đành mở miệng nói: “Bà nội, để Dương Dương ở chỗ cháu vài ngày đi.”

Bà nội Dương Dương kiên quyết nói: “Không được, tôi phải dẫn thằng bé về nhà!”

Anh căng da đầu tê dại hỏi: “Đúng rồi bà nội, mẹ của Dương Dương ——”

Lời còn chưa nói xong đã bị bà ta vội vàng cắt ngang, “Không phải việc của anh, mau tránh ra cho tôi, đừng chắn đường!”

Khí thế của bà nội Dương Dương rất kinh người, khiến người nắm quyền ở đoàn phim như Vương Hạo cũng phản ứng lại không kịp, câu hỏi kế tiếp cũng hoàn toàn kẹt cứng trong cổ họng.

“Tránh ra!” Nói xong, bà ta ôm Dương Dương ra ngoài, Vương Hạo không ngăn cản được, lại không dám đụng vào, đành phải đi theo sau nói: “Bà nội, cháu đưa hai người trở về nhé, muộn thế này rồi rất khó gọi xe.”

Bà nội Dương Dương hừ một tiếng, gật đầu.

Nghĩ đến câu nói của Cơ Thập Nhất, anh như bị ma xui quỷ khiến mà đi theo bọn họ, thỉnh thoảng lại nhìn Dương Dương đang bị bịt miệng, vô cùng đau lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.