Ăn uống no đủ, cả hai lại trở về phòng ngủ nghỉ ngơi một lúc. Lần này đưa Sở Hòa đi chơi, Bạch Dương Vĩ cũng muốn cho cậu được thỏa mái.
Sở Hòa nghe đến sắp được đi tắm biển thì cười rạng rỡ, còn chuẩn bị phao tắm, áo quần đi bơi và nhiều vật dụng khác. Bạch Dương Vĩ nằm trên giường nhắn tin với Tiểu Ái Nhi, thấy cậu cứ chạy qua chạy lại cũng nhịn không được mà hỏi.
” Sở Hòa à! Được đi biển vui đến vậy sao ? Cậu chạy qua chạy lại được một lúc rồi, tôi cũng sắp bị cậu làm cho chóng mặt rồi”
” A …”
Sở Hỏa cứ tưởng mình làm phiền hắn lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, gãi đầu cười ngượng ngùng. Ánh mắt còn len lén theo dõi xem hắn có giận mình không.
Nhìn dáng vẻ của Sở Hòa như con mèo nhỏ, Bạch Dương Vĩ đứng lên đi đến gần cậu. Hắn dùng bàn tay to lớn của mỉnh xoa đầu nhóc con, còn không quên hỏi.
” Rất thích đi biển sao ?”
Nhận được câu hỏi quan tâm từ hắn, Sở Hòa mới buông lỏng bản thân hơn một chút. Cậu ngượng ngùng gật đầu.
Dáng vẻ làm cái gì cũng cẩn trọng của cậu khiến Bạch Dương Vĩ nhịn không được mà bật cười. Hắn đáp.
” Cũng chỉ có mình đại thiếu gia đây đối tốt với cậu. Sau này có thời gian, tôi lại đưa cậu đi biển. Không cần quá phấn khích như vậy đâu”
Tích cách Bạch Dương Vĩ nói là làm, một khi hắn đã hứa thì hắn sẽ thực hiện. Cậu biết hắn không nói dối cậu, cho nên cười rất tươi gật đầu.
Trong cuộc sống của mỗi người, đặt niềm tin vào một ai đó. Được người đó đối đãi lại một cách rất tốt chính là loại mật ngọt không tên.
” Lúc nào cũng như một đứa trẻ, cười ngốc cả một ngày. Được rồi! Giờ này cũng có thể đi bơi rồi, chúng ta đi thôi”
” A …”
Cuối cùng cũng được đi tắm biển, Sở Hòa tất nhiên là sẽ không để chậm trễ. Cậu cùng hắn thay đồ bơi, nhanh chóng đi ra ngoài kia.
Buổi chiều, ánh nắng gắt đã không còn như trước. Chỉ còn lại vài tia nắng nhẹ nhàng dễ chịu, bãi tắm về chiều vẫn còn rất nhiều người qua lại. Âm thanh của họ ồn ào nhưng vẫn không thể lắng át được tiếng sóng vỗ.
Mùi hương đặc trưng của biển, ánh chiều vàng nhẹ từng tia chiếu xuống mặt đất. Âm thanh rì rào dịu dàng của sóng vỗ cùng tiếng chim hải âu hòa với nhau. Đây chính là khoảnh khắc bình yên thật sự.
Đối với khoảnh khắc này, người không kìm lòng được lại là Sở Hòa. Cậu bị thu hút bởi biển, bởi âm thanh bình yên đến lạ kia. Cậu đạp chân lên bãi cát vừa, ánh mắt hào hứng dõi về làn nước xanh kia.
Bạch Dương Vĩ vừa nãy bị bộ dáng vừa đi vừa chạy của cậu thu hút. Mặc dù bị Sở Hòa bỏ lại phía sau, nhưng Bạch Dương Vĩ lại vô thức nhìn theo dáng lưng gầy gò đó.
Cậu rất gầy, cho nên không cởi trần như người khác. Chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ cùng với quần hoa dành cho đi biển, trên eo mang một chiếc phao tròn màu vàng. Bộ dáng hiện tại hệt như một đứa trẻ.
Bạch Dương Vĩ nhìn từ phía sau lưng Sở Hòa, vừa hay cậu nghiêng một góc mặt quay lại nhìn hắn.
Sở Hòa không phải là một chàng trai mang nét thanh tú, cũng không phải là mỹ nhân thu hút thiên hạ. Cậu không hề có nhan sắc, nhưng Sở Hòa là một người hiền lành trầm ổn. Nụ cười của những người hiền lành là nụ đẹp nhất, nó mang theo nét ngây thơ không khiến người khác nghi ngờ.
Dưới ánh lam chiều, nụ cười của Sở Hòa thật đẹp.
Bạch Dương Vĩ cảm thán, sau đó lại bị hành động vẫy tay của Sở Hòa thôi thúc.
” Tôi đến đây”
Bạch Dương Vĩ hoàn hồn lại, ánh mắt như nảy ra ý xấu. Hắn chạy đến chỗ Sở Hòa, dùng thân hình cao to lực lưỡng của mình vác cậu lên vai. Sở Hòa bị giật mình kêu lên.
” A…a…a”
Bạch Dương Vĩ cười xấu xa, ném cậu xuống nước biển.
” Khụ…khụ….”
Sở Hòa khó khăn trồi lên mặt nước ho liên tục. Cậu dùng ánh mắt tủi thân nhìn hắn, Bạch Dương Vĩ lại dùng tay hắt nước lên mặt cậu rồi cười sáng khoái.
Đã lâu rồi bọn họ mới làm những hành động như hai đứa trẻ như vậy, Sở Hòa cũng không kìm lòng được dùng tay hắt nước lên mặt hắn.
” Dám hắt nước vào tôi à? Cậu chán sống rồi, hãy xem sự lợi hại của tôi đây!”
Bạch Dương Vĩ vui vẻ liên tục hắt nước vào cậu, Sở Hòa cũng không chịu thua. Lần đi biển này là kỉ niệm khó quên nhất của Sở Hòa.
—–****—-
Trong khi hai người đang vui vẻ trên mặt biển thì Tiểu Ái Nhi mang theo nét khó chịu gọi điện thoại cho ai đó. Giọng nói tức giận vang lên.
” Hủy bỏ tất cả lịch trình công việc cho tôi. Thu xếp hết tất cả mọi thứ, tôi muốn mười ngày nữa trở về Trung Quốc”