Bạch Dương Vĩ trở về dĩ nhiên Sở Hòa rất vui. Sau khi giúp Bạch Dương Vĩ tắm xong cậu lại bận bịu làm đồ ăn nhẹ cho hắn. Những món tráng miệng Bạch Dương Vĩ thích cậu đều cố gắng làm, chuyện vừa nãy hắn làm cậu buồn cũng vì thế mà quên đi mất.
Mấy người làm thấy cậu hăng hái cũng không nói gì, Bạch Dương Vĩ ở phòng làm việc một lúc thì đi xuống, vừa vào nhà bếp đã thấy rất nhiều món tráng miệng mình thích. Bên cạnh chỗ mình ngồi còn có Sở Hòa hì hục pha nước vào ly để sẵn.
” Sở Hòa, cậu định vỗ béo tôi sao ?”
Bạch Dương Vĩ nở nụ cười ngồi vào bàn ăn, buông một câu trêu chọc Sở Hòa.
Sở Hòa mặt lại đỏ lắc đầu, bàn tay làm ra ngôn ngữ kí hiệu.
“Ngài mới về nhà, cần ăn nhiều để dưỡng sức “
” Sở Hòa vẫn là tốt nhất.”
Những món ăn nhẹ đều theo kiểu Châu Á, rất vừa miệng với Dương Vĩ. Hắn ngửi mùi thơm của đồ ăn rồi lại nhìn Sở Hòa nói.
” Mau ngồi xuống ăn cùng tôi đi”
Sở Hòa giật mình vì câu nói đó, cậu được ngồi ăn chung với Bạch Dương Vĩ sao ? Thật sự được ngồi ăn chung ư ?
Chuyện này thật không thể tin được, Sở Hòa định thần lại lắc đầu từ chối.
Bạch Dương Vĩ nhíu mày đứng bật dậy, hắn kéo cậu ấn ngồi xuống cái ghế ngay bên cạnh mình. Nghiêm giọng đáp.
” Chúng ta lớn lên cùng nhau, tôi xem cậu như em trai của mình thì việc gì cậu phải ngại hả ? Mấy năm trước ở chung với gia đình cậu ăn riêng tôi không quản, nhưng hiện tại tôi sống riêng rồi. Ăn chung với tôi đi, cậu dẫu sao cũng đặc biệt hơn những người làm khác mà”
Đặc biệt? Cậu đặc biệt hơn những người khác mà.
Câu nói này xứng với Sở Hòa ở mức nào, là quan trọng…hay chỉ là vì ở lâu năm.
Sở Hòa miên man ảo tưởng nhưng không biết rằng. Sau này, cậu đặc biệt hơn người khác rất nhiều…
” Mau ăn đi”
Câu nói của Bạch Dương Vĩ khiến Sở Hòa trở về thực tại, cậu nhìn hắn, hắn lại nhìn cậu. Vẫn là Bạch Dương Vĩ có quyền hạn hơn cho nên Sở Hòa đành phải ăn theo lệnh của hắn.
Đồ ăn cậu nấu thật sự rất ngon, Bạch Dương Vĩ vừa ăn vừa khen liên tục. Sở Hòa ăn rất ít chủ yếu là len lén nhìn người kia ăn là cậu cũng đủ vui rồi.
Sở Hòa yêu nam nhân này rất nhiều, chỉ tiếc là nam nhân này lại không thích con trai. Mà cậu thì càng không thể nào có cơ hội bên hắn được.
Sở Hòa cùng Bạch Dương Vĩ ngồi trên bàn ăn cơm, những người làm việc ở trong nhà dù thấy cũng mặc như không có gì.
Vốn dĩ ông chủ cùng Sở Hòa có quan hệ rất tốt, bọn họ cũng chẳng có thể ý kiến được.
Đến đêm, khi mọi người đi ngủ rồi thì phòng của Sở Hòa vẫn sáng đèn. Cậu ngồi trên giường nhìn qua khung cửa sổ, trên tay nắm chặt một tấm ảnh.
Tấm ảnh đó là của thời niên thiếu, lúc cậu còn học chung trường cấp ba. Thời điểm có tấm ảnh này là Bạch Dương Vĩ đang làm lễ tốt nghiệp, trong khi mọi người đều vây xung quanh hắn xin được chụp chung một tấm ảnh thì hắn lại chủ động kéo cậu lại cùng nhau chụp một tấm hình.
Ngày hắn lên máy bay sang nước ngoài du học thì Sở Hòa cũng không được đi học nữa. Nhưng mà…cậu cũng không hề cảm thấy tủi thân, ở nhà phụ giúp việc…mỗi ngày hắn đều gọi về nhà. Cả hai gặp mặt nhau qua điện thoại, dù là vài giây thôi cũng khiến cậu trở nên hạnh phúc.
Cả thế giới của Sở Hòa chỉ có Bạch Dương Vĩ, nếu không có Bạch Dương Vĩ thì nhất định sẽ là Bạch Dương Vĩ.
Cậu không cho phép cuộc sống của mình không có hắn. Là tự cậu trói buộc mình, là tự cậu đơn phương hắn.
Sở Hòa là kẻ cố chấp, cậu đơn phương cố chấp một người…nhưng mà lại chẳng mong nhận được kết quả. Thật đáng thương làm sao.
Sở Hòa lấy một tấm ảnh khác ở dưới gối ra, bên trong tấm hình là một bức ảnh khác của Dương Vĩ thời còn ở nước ngoài du học. Cậu đã lấy trộm tấm ảnh này ở phòng bà chủ. Si mê nó mà giữ gìn mấy năm nay.
Khuôn mặt đỏ ửng tận hưởng tuyết rơi của Dương Vĩ thật sự rất đẹp. Sở Hòa dùng tay nhẹ nhàng xoa lên tấm ảnh. Cảm giác vừa hạnh phúc vừa vui biết bao nhiêu.
Cậu ở như thế này cả đời cũng được, miễn là Bạch Dương Vĩ đừng ghét bỏ cậu là được.
Sở Hòa này…thật ngốc nghếch biết bao nhiêu.
Sở Hòa mân mê tấm ảnh trên tay mà không biết rằng có người đang đứng ở phía sau mình.
Giọng nói kia vang lên, suýt chút nữa làm cậu mất hồn.
” Làm cái gì đấy Sở Hòa!”