Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 98: Dạo phố



Ngày mai là sinh nhật của bác hàng xóm, Bạch Dương Vĩ quyết định ăn xong sẽ dẫn Sở Hòa đến chợ mua áo quần mới để cậu mặc đi chơi. Tiện thể mang Sở Hòa đi dạo chơi.

Thật ra không cần phải đợi đến dịp nào đó hắn mới dẫn Sở Hòa đi mua sắm. Mỗi cuối tuần,Bạch Dương Vĩ đều mang người vào chợ, chỉ cần Sở Hòa gật đầu thứ gì. Hắn sẽ mua thứ đấy hoàn toàn không hề suy nghĩ.

Dẫu sao…đồ ở chợ vẫn rẻ hơn những cửa hiệu nổi tiếng đến cả trăm lần.

Sở Hòa cũng rất thích được đi dạo, cậu ở đây được một thời gian rồi. Phần lớn Bạch Dương Vĩ đều đi làm, Sở Hòa chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà đến mức nhàm chán.

Hai người nắm tay đi trên con đường lớn,bọn họ vừa tiếng vào chợ đã được các dì săn đón.

“Vĩ…mua trái cây đi, hôm nay trái cây tươi lắm”

“Hai đứa hôm nay lại đi chợ à? Hòa dạo này lại béo ra thêm một chút rồi”

“Bạch Dương Vĩ, mang ít thịt bò về nấu cháo cho Sở Hòa này…”

“Vĩ, dì mới nhập một ít loại áo mới. Chỉ mười lăm tệ đã có ba cái áo. Mua về mặc để đi đánh cá!”

“Hòa…con lại đến mua áo quần sao? Hôm nay có áo quần đẹp lắm”

Sự xuất hiện của hai chàng trai trẻ khiến khu chợ nhỏ bắt đầu nhộn nhịp. Chừng đó có thể thấy được cuộc sống của họ ở đây rất tốt.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 1 - Chương 165: Hậu sơn

Thật ra ban đầu Bạch Dương Vĩ chuyển đến đây cùng người yêu đồng tính khiến cả xóm tò mò.

Nhưng sau khi biết được Sở Hòa vừa mù vừa câm, vậy mà hắn luôn ở bên chăm sóc cậu khiến mọi người nể phục.

Không những thế, đôi khi Bạch Dương Vĩ còn giúp người này sửa nhà, giúp người kia kéo lưới, hoặc là bế giúp đứa nhỏ nhà chị hàng xóm để chị kia mang chồng đi bệnh viện. Tính tình hai người họ rất tốt, rất được lòng mọi người.

Dần dần ở thôn nhỏ này ai cũng quý mến bọn họ. Sở Hòa và Bạch Dương Vĩ đi đến đâu đều được người người săn đón đến đó.

Bạch Dương Vĩ nắm tay Sở Hòa, sau khi chọn cho cậu năm bộ quần áo, bản thân mình thì mua một đống áo theo lố để mặc đi ra khơi xong thì hai người tiếp tục dạo biển.

“Ừm…chiều nay ăn cá kho nhé? Tuần này em cũng chưa ăn cá?”

Bạch Dương Vĩ đăm chiêu suy nghĩ, nhìn con cá to đang trợn mắt ở trên sạp quầy thì hỏi Sở Hòa.

Sở Hòa gật đầu, không hề có ý kiến gì.

Thế là Bạch Dương Vĩ quyết định mua con cá to kia, sau đó hai người lại đi thêm vài vòng. Hết mua rau, lại đến mua trái cây, sẵn tiện mua một thùng sữa hộp và một con gà nướng về để tối nay ăn cơm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 127: 127: Sự Ủng Hộ

Hai người mua đủ rồi thì cùng nhau đi về nhà, hai bóng dáng lớn nhỏ luôn đi kề bên nhau. Bạch Dương Vĩ lại nói chuyện với Sở Hòa.

“Chậc! Dạo này em có da có thịt rồi, trong đáng yêu hơn hẳn. Có khi nào sẽ bị một anh chàng nào đó trong thôn cướp mất không?”

Sở Hòa cười ha ha lắc đầu, còn dựa theo bản năng vừa đi vừa dựa đầu vào Bạch Dương Vĩ, hắn mỉm cười lại nói.

“Sẽ không ai chăm sóc em tốt bằng anh đâu…”

“Ưm…”

Sở Hòa gật đầu tán thành.

Ánh nắng vàng nhẹ lại in bóng hai người.

——-*****——
Hoàng hôn vừa kéo xuống, tiếng hải âu vẫn kêu quanh đây. Bạch Dương Vĩ tháo tạp dề trên người ra, nhìn đồng hồ rồi nói.

“Sở Hòa, đã sáu giờ hơn rồi. Mau đi tắm thôi…”

“A….”

Sở Hòa đáp lại hắn một tiếng, sau đó được người kia đi vào giúp cởi quần áo. Bắt đầu công cuộc tắm rửa của mình.

Trong phòng tắm vang lên tiếng cười rộn ràng, vậy mà ở ngoài xa lại có một chiếc thuyền sang trọng loại nhỏ cập bến.

Một ông lão chống cây gậy được khảm hình rồng bằng vàng bước xuống.

Bước chân ông đặt trên mặt cát, dáng người uy nghiêm nhìn đất liền vài giây…

“Ọe…”

Tiếng nôn thốc vang lên, ông lão kia xem chừng đã say sóng rồi.

“Lão gia…ngài không sao chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bốn người vệ sĩ đi theo đỡ ông lên. Ông lão kia thở dài nói.

“Ôi cái lưng già của ta sắp gãy đến nơi rồi…”

Từ trên thuyền lại bước xuống một nam một nữ, nữ nhân kia lại nói.

“Ông à, con đã nói là để ngày mai đi cũng được mà. Ông gấp rút đi máy bay tư nhân, sau đó còn dùng thuyền riêng di chuyển gần cả một ngày như vậy thì cái lưng của ông không chịu nổi là đúng rồi”

Ông lão quay lại lườm cô, bắt đầu mắng.

“Hừ…con nhỏ này, vậy còn đi theo ta làm gì hả Tiểu Ái Nhi?”

Tiểu Ái Nhi bĩu môi, một lớn một nhỏ đi trên bãi cát cãi nhau.

“Con đi tìm Dương Vĩ và Sở Hòa!”

“Ta đi tìm cháu trai và cháu dâu.”

“Hứ…”

“Hứ…”

Nhậm Phi và bốn người vệ sĩ đi sau lưng hai người kiểu : ƪ(˘⌣˘)ʃ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.