Về phần anh ta nói yên tâm cái gì, Điền Tĩnh đã ngầm hiểu, có tiện nghi đưa tới cửa, có thể làm cho cô ta thoát khỏi vận mệnh kiếm công điểm trong đại đội sản xuất, đương nhiên cô ta sẽ không quan tâm việc minh bị Cố Duệ Hoài nắm tay nhỏ.
Hai người ở chỗ này anh anh em em, nhưng họ không biết rằng ở phía bên kia đường, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt góc cạnh, đầu đầy gân xanh, ánh mắt lộ ra tức giận đang nhìn cảnh tượng này.
Người này chính là Trần Nguyệt Thăng.
Hôm nay anh ta cùng nhóm xã viên công xã đến xã cung ứng để mua bán, ngày mùa đã qua, đại đội phải phân phối cho các hộ một số hàng hoá như lương thực thô, dầu cải, bông, vân vân.
Trần Nguyệt Thăng làm tiểu đội trưởng nên đương nhiên không thể thiếu công việc mua sắm, chỉ là anh ta không ngờ lại gặp được Điền Tĩnh.
Vốn dĩ bởi vì lời nói của Cố Tiểu Tây, anh ta đã sinh ra hoài nghi về mục đích thật sự của Điền Tĩnh khi đến huyện Thanh An, nhưng anh ta không ngờ sự thật lại quá đáng hơn mình nghĩ, Điền Tĩnh đã thông đồng với Cố Duệ Hoài từ khi nào?
Nhìn hai người họ nắm tay nhau trên đường phố mà không có bất kỳ sự cố kỵ nào, không chừng chuyện quá đáng hơn cũng đã làm rồi!
Vậy trước kia Nhậm Thiên Tường…
Thậm chí Trần Nguyệt Thăng còn không dám suy nghĩ sâu xa nữa, trong lòng anh ta, Điền Tĩnh luôn dịu dàng yên tĩnh, băng thanh ngọc khiết, thật ra lại là một kẻ nói dối không biết xấu hổ, thích quyến rũ đàn ông khắp nơi, còn vô sỉ dụ dỗ anh ta vì tiền tài?
Anh ta nhắm mắt lại, nắm đấm xuôi ở bên người siết chặt, nghĩ đến trước kia mình đưa tiền, đưa lương thực cho Điền Tĩnh, chỉ cảm thấy mình quá ngu xuẩn.
Vốn dĩ anh ta muốn đuổi theo và chất vấn, nhưng trong chớp mắt, Cố Duệ Hoài và Điền Tĩnh đã biến mất không thấy đâu.
“Điền, Tĩnh.”
Trần Nguyệt Thăng chậm rãi hô lên cái tên này qua kẽ răng, phẫn nộ và đau lòng xen lẫn nhau.
“Những gì cô đã nuốt của tôi, đều phải phun hết ra cho tôi!”
Từ trước đến nay, anh ta không phải là người sẽ chịu thiệt thòi, nếu không sau khi được Cố Đình Hoài cứu, anh ta sẽ không đòi lại món quà gửi cho nhà họ Cố thông qua Cố Tiểu Tây, mà Điền Tĩnh lại lừa bịp anh ta như thế, làm sao anh ta có thể dễ dàng buông tha như vậy được?
Trần Nguyệt Thăng nghĩ đến phiếu xe đạp mà mình đã nói với cậu, bèn đưa tay tát mạnh lên mặt mình một cái.
Vậy mà anh ta lại muốn mua xe đạp cho một người phụ nữ như thế, đúng là anh ta điên rồi!
*
Cố Tiểu Tây cũng không biết Tu La tràng* ở công xã Hoàng Oanh bên này.
*Tu la tràng: Miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.
*Tu la tràng: Miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.
Sau khi Yến Thiếu Đường tỉnh lại, cô bế cô gái nhỏ ra ngoài, để cô bé ngồi bên cạnh sơn tường cùng cô.
Mãi cho đến khi trời tối, cô mới thu dọn đồ đạc, khi rời khỏi nơi chăn nuôi, cô nói với Vương Phúc: “Bí thư chi bộ, không biết trong đại đội chúng ta có nhà ai có cối xay đá không dùng đến không? Tôi muốn mua một cái.”
Cối xay đá là một công cụ mà tất cả các đại đội đều không thể thiếu, cho dù là lương thực thô cũng phải xử lý qua bằng cối xay đá.
Nhưng mà, có một vài đại đội sản xuất đang gặp khó khăn, nhóm xã viên không có đủ khả năng trang bị cho mỗi hộ một cái cối xay được, thường là mấy chục hộ dùng chung một cái cối xay đá, cối xay được đặt ở ngoài trời, khi đến ngày mùa còn phải xếp hàng sử dụng.
Đại đội sản xuất Đạo Lao Tử xem như tương đối giàu có trong mấy chục đại đội của huyện Thanh An, bởi vì trong làng có hai thợ đá lành nghề nên về cơ bản mỗi hộ đều có một cối xay đá ở nhà.
Lúc trước nhà họ Cố chỉ quanh quẩn kiếm sống, không tham gia lao động tập thể, không được chia lương thực nên đương nhiên không cần đến cối xay đá.
Cô cần tìm một người thợ đá để làm cối xay, cô cũng phải lên núi tìm đá và đánh bóng, ít nhất phải mất ba bốn ngày, chẳng bằng mua một cái có sẵn còn hơn, dù sao lúa mạch trong không gian của cô vẫn đang chờ để được xử lý đây.
Thừa dịp có thời gian, cô phải xay lương thực càng sớm càng tốt để đến cuối năm khi thiếu lương thực, cô vừa vặn có thể ăn được.