Cố Tiểu Tây

Chương 237



Cố Tiểu Tây cười tủm tỉm lắc đầu: “Bí thư chi bộ khách sáo quá rồi, đã nhận nhiệm vụ thì phải hết lòng làm việc, huống chi tôi cũng đâu phải là tôi làm không công, một ngày hai mươi lăm công điểm, ai mà không ghen tị chứ?”

Vương Bồi Sinh nói với giọng điệu chân thành: “Cô nghiêm túc hoàn thành công việc cũng là một loại cống hiến đối với đại đội.”

Cố Tiểu Tây thận trọng hé miệng cười khẽ.

Vương Phúc ngẩng đầu ưỡn ngực, có chút tự hào nói: “Nếu bức tranh tường của chúng ta đã hoàn thành, vậy thì tôi sẽ báo lên công xã, để công xã đến kiểm nghiệm, nếu đạt tiêu chuẩn thì sẽ vô cùng quang vinh. Đến lúc đó, nói không chừng các đại đội khác sẽ tới tham quan đấy!”

Nói thì nói thế, nhưng ông ta đã nắm chắc chín mươi phần trăm có thể được công xã khen thưởng.

Dù sao, cũng không phải ông ta chưa thấy tranh tường của những đại đội khác, phần lớn các đại đội đều không có người tài giỏi như thế, đều là nhân viên kỹ thuật công xã gửi tới, nhưng mà so ra vẫn kém Cố Tiểu Tây rất nhiều.

Ánh mắt Cố Tiểu Tây khẽ lóe lên, nhưng cô cũng không nói gì cả.

Thứ cô mong muốn chính là một cơ hội như vậy, vào những năm bảy mươi, nhân tài kỹ thuật vô cùng khan hiếm lại nổi tiếng, chỉ cần công xã có thể coi trọng tranh tường của cô, vậy thì chuyện sắp xếp cho cô một công việc cũng không phải là việc gì khó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 482

Vào thời điểm này, nhưng nhà máy có liên quan đến phương diện hội họa như nhà máy trang phục, nhà máy vải, nhà máy quảng cáo thiết kế, xưởng in ấn báo chí, vân vân.. Cơ hội việc làm vẫn rất rộng rãi, chỉ phụ thuộc vào việc liệu có thiếu vị trí việc làm đó hay không.

Cố Tiểu Tây khẽ gật đầu, cô ôm Yến Thiếu Đường nói: “Vì công việc đã được bàn giao xong nên tôi sẽ đưa Thiếu Đường trở về, sau này sẽ có công việc ở phương diện này thì mong bí thư chi bộ và chủ nhiệm còn có thể gọi tôi, bảo đảm sẽ hoàn thành tốt.”

Vương Phúc xua tay, nói: “Ôi! Được rồi! Cô về đi.”

Cố Tiểu Tây gật đầu, sau đó ôm Yến Thiếu Đường rời khỏi chỗ chăn nuôi.

Vương Phúc chắp tay sau lưng nhìn Tiểu Tây rời đi, thổn thức nghi ngờ, nói: “Lúc đến đây vẫn là một cô gái béo, lúc rời đi lại gầy bao nhiêu, có phải là công việc của đại đội chúng ta vất vả quá không?”

Vương Bồi Sinh cười ha ha: “Ông khỏi phải quan tâm lung tung, Tiểu Cố gầy đi mới dễ tìm nhà chồng.”

Nghe vậy, Vương Phúc tức giận trợn tròn mắt: “Dễ tìm nhà chồng? Nào chỉ là dễ tìm, thằng nhóc trong nhà tôi cũng có suy nghĩ này, lần nào về nhà cũng quanh co lòng vòng nghe ngóng, về sau có thứ để xem rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 124: Phiên ngoại 2

Vương Bồi Sinh cười lắc đầu, khi xoay người trở về nhà, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:”Đúng rồi, Điền Tĩnh đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vương Phúc nhíu mày: “Ai nghe ngóng đấy? Tôi vừa nhận được thông báo bị kết án một tháng, vừa mới bị đưa đi không bao lâu.”

Ông ta nói xong lại thở dài thật sâu: “Trước kia, có ai mà không khen một câu đứa con gái nhà họ Điền tốt tính, Tiểu Cố thanh danh thối hận không thể gả đi. Nhưng thìn tình hình hiện tại thì hoàn toàn đảo ngược, nhắc tới mới thấy thật kỳ lạ.”

Vương Bồi Sinh mím môi, không nói gì.

*

Bên kia, Cố Tiểu Tây đã trở về nhà.

Cô đặt Yến Thiếu Đường lên trên giường đất, hỏi: “Chị hấp trứng gà cho em có được không nào?”

Nghe vậy, cô gái nhỏ nháy mắt, ra dáng”ừm” một tiếng, dáng vẻ đó không nhìn ra có một chút xíu vấn đề về tinh thần nào, chỉ là cô bé phản ứng chậm hơn so với đứa nhỏ bình thường một chút.

Cố Tiểu Tây cong mắt, cô vươn tay gãi gãi cái mũi nhỏ của Yến Thiếu Đường một cái rồi bắt đầu lưu loát hấp trứng gà.

Trong khoảng thời gian chờ trứng hấp chín, cô vẫn không quên nhào bột mì, chuẩn làm sủi cảo để tối ăn, trong nhà không mua thịt, nên cô chuẩn bị làm một mẻ sủi cảo có nhân vô cùng đơn giản là rau hẹ và trứng gà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1129: Phồn tinh điểm điểm (2)

Bột mì trắng tinh trong nhà đều là bột mì mà cô mượn cớ đi xã cung ứng một chuyến rồi đổi từ không gian Tu Di ra. Sản phẩm của không gian nên tất nhiên phải là một sản phẩm chất lượng cao, mì vắt ra thơm nức mũi, vô cùng quyến rũ người đến ăn nó.

Trong khoảng thời gian này, khẩu vị của Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài đã được cô nuôi dưỡng đến kén chọn.

Cố Tiểu Tây nhanh nhẹn hấp trứng gà, lại đổ một ít dầu vừng, sau đó đặt lên trên chiếc bàn nhỏ cho Yến Thiếu Đường tự ăn, hiện tại cô gái nhỏ ăn cơm đã rất trơn tru, hoàn toàn không cần cô phải quan tâm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.