Không phải tự nhiên mà cô ta lại suy đoán như vậy, mà dựa vào tính cách thích làm gì thì làm của Yến Thiếu Ngu thì khả năng xảy ra việc này rất cao.
Nghĩ vậy, Phan Nhược Nhân cũng muốn xuống núi.
Hiện giờ mọi người đều không có mặt ở đại đội, nơi ở của thanh niên trí thức cũng không có ai, nếu cả Yến Thiếu Ngu và cô ta đều quay về, như vậy chẳng phải chỉ có hai người bọn họ ở đó, sẽ không bị ai làm phiền hay sao?
Biết đâu cô ta có thể sử dụng một số biện pháp mạnh hơn để làm anh động lòng thì sao?
Phan Nhược Nhân càng nghĩ càng nôn nóng, cô ta cắn môi nhìn Tống Kim An và Điền Tĩnh ở phía trước rồi lại chột dạ đảo mắt quan sát xung quanh, không thấy ai chú ý phía bên này.
Tim Phan Nhược Nhân đập thình thịch, cô ta từ từ nhích ra xa, giả vờ như mình đang hái nấm rồi tách khỏi đoàn người.
Khi mọi người không chú ý, Phan Nhược Nhân quay người chạy đi, cô ta nghĩ nếu bản thân tốc độ xuống núi của bản thân nhanh hơn, nói không chừng sẽ gặp Yến Thiếu Ngu dọc đường. Nghĩ vậy, Phan Nhược Nhân bước đi nhanh hơn, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười tươi rói.
Cô ta không tin bản thân lại không bằng một cô gái quê mùa ngu dốt!
*
Cả quãng đường, Tống Kim An vẫn luôn nói cười cùng Điền Tĩnh, lợi dụng việc bản thân là người xuyên không, biết trước cốt truyện trong tiểu thuyết nên cô ta chỉ nói những thứ mà Tống Kim An thích. Hai người càng nói càng thấy hợp nhau nên không hề phát hiện Phan Nhược Nhân đã biến mất.
Thật ra Lam Thiên nép mình trong góc đã nhận ra nhưng cô ấy lại rụt cổ, không nói với bất kỳ ai.
Cứ như vậy, không có ai phát hiện Phan Nhược Nhân đã rời khỏi đội ngũ.
Đoàn người đi bộ với tốc độ trung bình, khoảng một giờ sau họ lên đến đỉnh núi.
Rừng cây cao ngất, dưới sườn núi toàn là ruộng bậc thang, trông hơi đáng sợ.
Dọc theo đường đi, đoàn người gặp phải một con lợn rừng nhỏ, có lẽ nó cảm giác được bên này có quá nhiều người nên đã nhanh chóng rút lui.
Vương Phúc vừa lấy súng đi săn ra thì lợn rừng đã biến mất, ông ta lắc đầu, than thở: “Già thật rồi!”
Không phải người nào cũng có súng, một số loại súng uy lực mạnh đã bị nhà nước tịch thu. Hiện giờ, cả đại đội sản xuất Đại Lao Tử chỉ có người của đội dân quân và bí thư chi bộ có súng. Bình thường Vương Phúc xem súng như bảo bối, ít khi nào lấy ra.
Bên trong súng đất thường nhét đầy thuốc súng trộn với bụi sắt, loại súng săn ngắn Cooey 84 rất hiếm xuất hiện ở đây.
Huyện Thanh An được bao quanh bởi núi non trùng điệp, những đỉnh núi nối tiếp với nhau, bình thường mọi người có thể bắt gặp một số loại động vật. Thỏ hoang và gà rừng chỉ là loại bình thường, thỉnh thoảng lợn rừng, hươu, cầy hương và chó sói sẽ xuống núi, ăn trộm lúa mạch và ngô mà các xã viên trồng.
Các xã viên không có súng, nên họ thường đặt bẫy để bắt động vật ăn thịt, còn phần da thì mang tới xã cung ứng bán.
Đột nhiên, trong đoàn người phát ra tiếng hét.
Vương Phúc cất súng săn vào rồi nhìn về phía tiếng hét phát ra, cảnh tượng trước mắt khiến ông ta phải giật mình thốt lên: “Chàng trai này… thật khỏe, đúng là một thợ săn cừ khôi!”
Cố Tiểu Tây nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc thấy Yến Thiếu Ngu ra khỏi khu rừng.
Dáng người anh cao lớn, gương mặt điển trai không biết tại sao lại bị trầy da. Nhưng mà đây không phải là điều thu hút sự chú ý của mọi người, lúc này mọi người đều đang nhìn con hươu béo tốt mà anh vác trên vai trái. Thỉnh thoảng nó còn đá chân, chứng tỏ vẫn còn sống.
Các xã viên nhìn Yến Thiếu Ngu bằng ánh mắt hâm mộ, con hươu này béo như vậy, không biết anh có thể được ăn thịt trong bao nhiêu bữa nữa!
Tống Kim An ngơ ngác nhìn Yến Thiếu Ngu, ánh mắt anh ta hơi phức tạp.
Từ nhỏ Yến Thiếu Ngu đã theo cha vào ở trong quân đội, vì yếu tố bảo mật nên các thành viên của đội huấn luyện đều sống trong rừng sâu, săn thú là kỹ năng bắt buộc phải biết, bởi vậy anh mới luyện được bản lĩnh săn bắt tốt.
Thế nên lúc trước rất nhiều người ở khu đại viện ngưỡng mộ anh, Tống Kim An cũng không ngoại lệ.
Khi đó, anh ta còn nhờ Yến Thiếu Ngu nếu có cơ hội hãy dạy kỹ thuật săn bắt cho mình.
Hiện giờ Tống Kim An chợt có cảm giác cảnh còn người mất.