Lúc Cố Tiểu Tây đang nhíu mày, đột nhiên nghe thấy tiếng lợn rừng kêu.
Mặt cô biến sắc, nếu gặp lợn rừng trưởng thành thật, sợ là căn nhà gỗ này không chống được sự va chạm của nó, vừa định đóng cửa lại thì cô nhìn thấy Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An mang theo một con lợn rừng trở về!
Con lợn rừng không to cũng không nhỏ, nặng khoảng trăm cân, hai chiếc răng nanh đã bị bẻ gãy, yếu ớt thở hổn hển.
Cố Tiểu Tây hơi kinh ngạc: “Con lợn rừng to như thế, sao các anh bắt được vậy?”
Nói đến đây, trên mặt Tống Kim An lộ ra vẻ khâm phục, Yến Thiếu Ngu thế mà tìm được dấu phân lợn rừng trong khu rừng lớn, dễ dàng bẫy được một con lợn rừng, với kỹ năng này, anh ta chắc chắn có thể dễ dàng sống sót.
Cố Tiểu Tây sáng tỏ, hỏi: “Muốn mang vào trong à?”
Yến Thiếu Ngu lắc đầu, gạt nước trên mái tóc: “Xử lý gọn gàng ở bên ngoài là được.”
Tống Kim An thả con lợn rừng xuống, tay run run, mồ hôi trên trán hòa lẫn với nước mưa, rõ ràng là rất mệt mỏi.
Yến Thiếu Ngu nhìn về phía Tống Kim An nói: “Giúp tôi một tay, nhấc ra xa một chút, nếu không vết máu sẽ thu hút dã thú.”
Sắc mặt Tống Kim phát khổ, không biết làm sao, đành phải nhấc con lợn rừng lên lần nữa, cùng Yến Thiếu Ngu khiêng nó ra một khoảng xa.
Cố Tiểu Tây đứng ở bên cạnh cửa nhìn một lúc, rồi xoay người đi vào nhà gỗ, Điền Tĩnh ngọ ngoạy ngồi dậy: “Bọn họ về rồi à?”
Cố Tiểu Tây không thèm trả lời, thêm một ít rơm vào đống lửa, nếu nhiên liệu khan hiếm, thì phải dỡ cửa sổ nhà gỗ, nếu không trời lạnh không có cái sưởi ấm, sẽ bị chết cóng mất.
Điền Tĩnh cắn môi muốn đứng dậy, nhưng mắt cá chân đau dữ dội.
Qua một lúc lâu sau, Tống Kim An cầm theo thịt đã làm sạch trở về, còn nguyên da, thịt lợn rừng rất ít mỡ, đỏ mềm trông rất tươi, xương cũng được lọc sạch sẽ.
“Thanh niên tri thức Tống, cuối cùng anh cũng về rồi!” Anh ta vừa vào cửa, Điền Tĩnh đã dùng ánh mắt lệ thuộc nhìn anh ta.
Giọng cô ta mang theo mềm mại nghẹn ngào, như thể Tống Kim An là cả thế giới của cô ta, giờ anh ta đã bình an trở về, trái tim cô ta cũng trở về đúng chỗ, nhìn màn lừa tình này, Cố Tiểu Tây đứng ở bên cạnh nhìn khinh bỉ.
Tống Kim An cũng rất thích dáng vẻ này, đôi mắt nâu nhạt tràn ngập dịu dàng.
Anh ta nói: “Tôi không sao, mọi chuyện đều suôn sẻ, Thiếu Ngu săn được một con lợn rừng, đủ cho chúng ta ăn mấy ngày. Chắc cô cũng đói rồi phải không? Tôi nướng thịt lợn cho cô nhé, có điều không có gia vị gì, sợ là sẽ không ngon lắm.”
Điền Tĩnh mỉm cười lắc đầu: “Tôi không kén chọn, chỉ cần là anh làm, chắc chắn sẽ ngon.”
Một bên tai Tống Kim An đỏ bừng, tình cảm mập mờ giữa hai người tăng vọt.
Cố Tiểu Tây nhếch miệng, dùng tay chống cằm, cười hỏi: “Điền Tĩnh, nghe nói Nhậm Thiên Tường vì cô mà vào trại cải tạo lao động, hai người quen nhau đã lâu, không ôn lại chuyện cũ một chút à?”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Điền Tĩnh lập tức trở nên méo mó.
Nét mặt Tống Kim An nháy mắt cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, anh ta mặt không cảm xúc ngồi bên đống lửa nướng thịt, không khí mập mờ ngọt ngào bị phá vỡ, tan tành mây khói.
Điền Tĩnh ngẩng đầu, dùng ánh mắt thù hằn nhìn Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây cũng nhìn thẳng Điền Tĩnh, cười đón nhận ánh mắt của cô ta, chốc lát lại nói: “Điền Tĩnh, ánh mắt này của cô giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ý, tôi chỉ quan tâm tình huống gần đây của cô và Nhậm Thiên Tường thôi mà, lẽ nào tôi hỏi sai rồi?”
Nghe vậy, Tống Kim An vô thức nhìn Điền Tĩnh.
Điền Tĩnh vội vàng kiềm chế biểu cảm trên mặt, ép mình mỉm cười, nhất thời nét mặt trông cực kỳ khó coi.