Bây giờ nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, Lý Vệ Đông có thể bình yên vô sự ở đây nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ có năng lực của riêng mình, muốn hạ bệ cũng không dễ dàng như vậy, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Chuyện hàng đầu bây giờ là đưa Yến Thiếu Ương đi tiến hành trị liệu.
Lý Vệ Đông làm bí thư chi bộ của đại đội, cũng không chỉ như Lôi Nghị và Uông Tử Yên nói, mà ông ta còn kiểm soát việc mua bán phụ nữ, dùng cái này để bắt thóp xã viên bình thường trong đại đội, ông ta còn có quyền lợi trong các phương diện như ghi công điểm, đi học, gia nhập quân đội, tuyển dụng công nhân, v.v.
Quyền lực là một điểm nóng của tham nhũng, đại đội Liễu Chi xa xôi đã thoát khỏi giám sát của quần chúng, bởi vậy ông ta trở nên không kiêng nể gì cả.
Lôi Nghị và Uông Tử Yên khẽ gật đầu, cũng biết muốn vội vã giải quyết chuyện Lý Vệ Đông là rất khó.
Căn phòng nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.
Yến Thiếu Ngu không ngủ, anh dựa lưng vào trước cửa sổ, dáng người thẳng thon dài, đôi mắt đẹp dưới lông mày đầy lạnh lùng, anh quay lại nhìn thoáng qua mấy người đã mê man thiếp đi rồi mở cửa, lặng yên không một tiếng động rời khỏi điểm thanh niên trí thức.
Anh vừa mới rời đi, Cố Tiểu Tây mở mắt, đôi mắt mèo xinh đẹp mà hoàn toàn tỉnh táo.
Cô mấp máy môi đỏ, nhìn sang Yến Thiếu Ly vẫn đang cau mày trong giấc ngủ ở bên cạnh, dém góc chăn cho cô ấy rồi nhẹ nhàng đứng dậy từ trong chăn, mặc áo khoác, sau đó cũng rời khỏi điểm thanh niên trí thức.
Bên ngoài tối đen như mực, bóng dáng của Yến Thiếu Ngu đã biến mất.
Cố Tiểu Tây cũng không vội, cô rẽ vào góc, lợi dụng bốn bề vắng lặng tiến không gian Tu Di, mấy ngày nay ở cùng một chỗ với Yến Thiếu Ngu nên cô chỉ có thể tranh thủ thời gian đi vào, cây trồng trong đó đã chín, không khí tràn ngập mùi thơm của đồ ăn.
Cô lấy một thùng nước giếng không gian ra, đặt nó trước nhà để sau này sử dụng.
Nước giếng không gian có tác dụng chữa bệnh, cho Yến Thiếu Ương dùng nhiều chút sẽ tốt cho vết thương của anh.
Sau khi làm xong những chuyện này, cô cũng không đi tìm Yến Thiếu Ngu, mà ngồi ở ngưỡng cửa chờ anh trở về.
Thời gian dần dần trôi qua, ước chừng sau một tiếng, trong không khí tràn đầy sương mù mịt mờ.
Cố Tiểu Tây hắt hơi một cái, cô kéo chặt cổ áo, khẽ cau mày rồi thầm nghĩ trong lòng, sao anh vẫn chưa trở về? Chẳng lẽ anh đã giết Lý Vệ Đông rồi?
Cô hiểu Yến Thiếu Ngu, đương nhiên biết anh sẽ không nuốt trôi cơn giận này.
Thiếu Ương bị thương nặng, Thiếu Ly lại suýt chút nữa bị hại, món nợ này đã ghi tạc trên đầu Lý Vệ Đông. Tạm thời bọn họ không làm gì được ông ta, hơn nữa ngày mai sẽ phải rời đi, nên Yến Thiếu Ngu nhất định sẽ trút cơn giận này.
Về phần anh có thể trực tiếp giết Lý Vệ Đông hay không thì cô cũng không chắc, nếu anh thật sự muốn giết thì cô có thể mang thi thể ông ta vào trong không gian Tu Di làm dinh dưỡng cho đất không nhỉ? Làm như vậy tuyệt đối là an toàn nhất.
Cố Tiểu Tây suy tư trong lòng, nghĩ đến khả năng này, cô đứng lên chuẩn bị đi tìm Yến Thiếu Ngu.
Cô vừa mới đứng lên, đã thấy có người từ trong màn đêm đi tới.
Yến Thiếu Ngu chỉ mặc một chiếc áo lông màu đen, cổ áo lông hơi mở, lộ ra lồng ngực gầy gò, trong làn sương mù mịt mờ, gió lạnh gào thét, dường như anh không cảm thấy lạnh chút nào, tùy ý để gió rét luồn vào trong cổ áo.
Cố Tiểu Tây nhìn bóng dáng quen thuộc rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cô chạy chậm ra đón anh, cong mắt nói: “Anh về rồi!”
Yến Thiếu Ngu giật mình, như thể không ngờ cô lại ngủ mà đợi anh ở đây.
“Anh không bị thương chứ?” Cố Tiểu Tây nhìn Yến Thiếu Ngu từ trên xuống dưới, khoảnh khắc cô đến gần anh, cô ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, lông mày không nhịn được nhíu lại.
Trong tay Lý Vệ Đông kia cũng có súng, ông ta muốn phản công thì không phải là chuyện không thể.
Yến Thiếu Ngu mím môi nhìn cô, con ngươi trong đôi mắt hoa đào vừa đen vừa sáng, một lúc sau, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, ngón tay lạnh lẽo gần như không có dấu vết nhiệt độ, giọng điệu có chút không vui: “Từ lúc tôi rời đi, em đã đợi ở đây rồi?”