Ngày thứ hai, khi Cố Tiểu Tây đi ăn cơm trưa thì thuận đường đến bưu điện một chuyến để gửi thư ra ngoài.
“Tiểu Tây, cô gửi thư cho đối tượng à? Anh ấy đã đến bộ đội rồi sao? Có vấn đề gì không?” Hai má Vạn Thanh Lam căng phồng, cô ấy đang ăn cơm hộp với sủi cảo, vừa ăn vừa hỏi với vẻ mặt tò mò.
Cô ấy chỉ biết đối tượng Cố Tiểu Tây đi làm lính, còn tình hình cụ thể thì không rõ ràng lắm.
“Cũng không tệ lắm.” Cố Tiểu Tây không nói chuyện nhiều, cô lấy bút vẽ xoàn xoàn lên giấy mấy hình chibi và vài câu thơ cổ.
Nói đến chuyện này, cô có cảm giác vô tâm cắm liễu liễu xanh um.
Lưu Tường bị điều đến thành phố Chu Lan, cô ta vừa đi thì cô bớt đi một đối thủ cạnh tranh có thể vẽ minh hoạ thơ cổ, gần như không tốn công sức, công việc như miếng bánh thơm ngon bị tranh đoạt không ngớt lúc trước đã rơi vào trong tay cô.
Vạn Thanh Lam thấy cô không muốn nói thêm về đối tượng thì cũng không cưỡng cầu, chỉ liếc nét vẽ trong tay cô một cái, rồi khích lệ nói: “Tiểu Tây, cô phải làm thật tốt vào, khi nào công việc của tập thơ cổ hoàn thành, có lẽ sẽ có tiền thưởng đấy!”
Cố Tiểu Tây khẽ đáp, lúc ngước mắt lên thì nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của Vạn Thanh Lam, bàn tay cầm bút vẽ hơi dừng lại.
Trong khoảng thời gian này, Cố Đình Hoài và Bạch Mân thân thiết hơn, tình cảm của hai người đột nhiên tăng mạnh, khiến cô quên mất hai người Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ, trong niên đại này, phần lớn chuyện tình cảm đều rất khó thay đổi, nếu đi chậm một bước thì có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Vạn Thanh Lam cắn môi một cái, hạ quyết tâm nói: “Tiểu Tây, anh cả của cô có không… Có từng nhắc đến tôi không? Đã lâu không gặp như vậy, hay là anh ấy đã quên tôi rồi?”
Cố Tiểu Tây im lặng, ngẫm nghĩ một lát rồi buông bút vẽ xuống.
Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến Vạn Thanh Lam đột nhiên lo lắng, môi cô ấy hơi run rẩy, nhỏ giọng nói: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Vẻ mặt kỳ lạ này của cô khiến cho người ta rất sợ hãi.”
Cố Tiểu Tây suy nghĩ, châm chước một phen rồi uyển chuyển nói: “Thanh Lam, có thể anh cả của tôi sắp yêu đương rồi.”
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Vạn Thanh thay đổi, cô ấy nhìn Cố Tiểu Tây không chớp mắt: “Yêu đương? Với ai?”
Mặc dù là một câu hỏi, nhưng trong lòng cô ấy biết rất rõ, ngoại trừ mình thì cũng chỉ có thể là Diêu Mỹ Lệ, cho nên anh cả vốn cẩn trọng nhất lại lựa chọn Diêu Mỹ Lệ? Chẳng lẽ cô ấy kém hơn Diêu Mỹ Lệ sao? Ý nghĩ này khiến cổ họng Thanh Lam chua xót, bả vai cũng tiu nghỉu rũ xuống.
Đôi môi đỏ mọng của Cố Tiểu Tây mím nhẹ: “Thanh Lam, chuyện tình cảm không ai có thể nói trước, người mình thích chưa nhất định sẽ thích hợp, có đôi khi, cô có thể thử nhìn xung quanh, có lẽ sẽ phát hiện niềm vui mới thì sao?”
Cô nói lời này là có ý riêng, ngược lại khiến Hoàng Bân Bân đang đứng nghe ở bên cạnh đỏ mặt.
Nhưng hiển nhiên Vạn Thanh Lam không để ý tới anh ấy, cô ấy có chút nhụt chí cúi đầu không nói gì cả.
Cố Tiểu Tây cũng không có ý định làm em gái tâm sự, cô tiếp tục hoàn thành nét vẽ.
Vạn Thanh Lam ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, trái tim căng thẳng, cảm giác mình bị tổn thương hai lần, khóe miệng giật giật: “Cố Tiểu Tây! Tôi còn đang buồn ở đây mà cô cũng không an ủi thêm vài câu, tôi có cảm giác tim càng đau đớn hơn rồi, phải làm sao bây giờ?”
Cố Tiểu Tây cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cong môi nói: “Làm sao vậy? Không phải Vạn Thanh Lam làm bằng sắt sao?”
Vạn Thanh Lam không khỏi chán nản, cô ấy vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài hành lang truyền đến.
Cô ấy liếc nhìn ra ngoài, nếu là bình thường thì cô ấy đã ra ngoài hóng chuyện từ lâu rồi, nhưng vừa mới thất tình nên cảm xúc vẫn chưa có thể khôi phục lại, cô ấy có chút mệt mỏi đóng nắp hộp cơm lại rồi gục xuống bàn thở dài thở ngắn.
Hoàng Bân Bân thấy cô ấy không vui thì mím môi, đứng dậy đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Một lát sau, Hoàng Bân Bân trở về, anh ấy uống một ngụm nước nóng trên bàn trước, sau đó mới nói với Vạn Thanh Lam: “Thanh Lam, Nhật báo quần chúng của chúng ta lại nhận được một tin tức lớn, tôi nghe nói đã yêu cầu phóng viên chụp ảnh rồi.”