Yến Thiếu Ngữ cũng cùng Cố Tiểu Tây đi qua, sau khi ngồi xuống, nhìn cơm và đồ ăn trên bàn, có hơi kinh ngạc, cô còn tưởng điều kiện ở đây rất gian khổ, đồ ăn trong căn tin cũng rất mộc mạc, không ngờ được chỗ này vừa có cá vừa có tôm.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trên đảo cái gì cũng thiếu, nhưng thứ không thiếu nhất là cá tôm, có thể ký giải.
Không sai, các món ăn trong gà mên nhôm đều là hải sản, cá, tôm, sò điệp, nhìn rất phong phú, nhưng lại không có nhiều rau dưa.
Tuy rằng chú Bình không nghe được, nhưng nhìn thấy ánh mắt tò mò của Cố Tiểu Tây, liền nói: “Hôm nay thủ trưởng đặc biệt mời các cô đến đây, biết cô sinh ra trong đất liền, chưa từng ăn hải sản, liền gọi người đến làm mấy món, nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị không.”
Ông ấy rất cảm kích và quý mến Cố Tiểu Tây, chuyện xảy ra ngày hôm qua ông ấy đã nghe được, nếu không phải cô gái nhỏ này nhanh chóng quyết định, e rằng thủ trưởng cũng không thể trở về nguyên vẹn như thế này, không thể không nói, cô nàng này rất quyết đoán, giống Kỷ Thanh.
Nghĩ đến Kỷ Thanh và Yến Thú Chi, ánh mắt chú Bình trở nên ảm đạm, nhưng ông ấy không nói cái gì nữa, trên mặt nở nụ cười.
Cố Tiểu Tây cong cong mi mắt, vui vẻ cầm lấy cái đũa: “Cảm ơn chú Từ và chú Bình.”
Cô nếm thử mùi vị, rất tươi mới, không dùng gia vị thêm nào, tự mang một mùi vị tươi mát, cô bắt đầu hâm mộ với bộ đội đóng quân trên hải đảo, nhưng nghĩ đến việc bản thân sẽ nhanh chóng có thể hưởng thụ cuộc sống như vậy, lại vui vẻ.
Cơm nước xong, Cố Tiểu Tây lại kiểm tra vết thương của Từ Xuyên Cốc một lát, khôi phục rất tốt, nhìn dáng vẻ sẽ không bị nhiễm trùng.
Tuân theo thái độ lạc quan của bác sĩ, cô nói: “Sức khỏe của chú Từ rất tốt, chẳng mấy chốc nữa có thể tung tăng nhảy nhót.”
Nghe vậy, Từ Xuyên Cốc bật cười ha ha, dùng từ tung tăng nhảy nhót này trên người ông ấy thật sự có chút kỳ cục.
Trong mắt Yến Thiếu Ngu cũng hiện lên tia ý cười, ở bên cạnh cô, mỗi ngày đều sung sướng như thế.
Từ Xuyên Cốc nhấp một ngụm nước, trò chuyện về việc nhà với Cố Tiểu Tây: “Ở ký túc xá lâm thời không được bao lâu, Tiểu Cố, khi nào cháu định đưa tin tới bộ đội?”
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt: “Lần này đến đây là chuẩn bị làm báo cáo kết hôn, chú Từ xem có thể mở cửa sau cho cháu không? Về phần chuyên đưa tin đến bộ đội, dù sao cũng phải về nhà báo với cha cháu một tiếng, nếu không không chút tiếng động nào, chắc chắn ông ấy sẽ cho rằng cháu bị người ta bắt cóc, đến lúc đó đăng báo cảnh sát nhân dân tìm người, không phải sẽ gây thêm phiền toái cho chú Từ sao?”
Từ Xuyên Cốc cười lắc đầu: “Làm báo cáo kết hôn còn có thể đi cửa sau nữa à?”
Cố Tiểu Tây nghiêm túc nói: “Cháu đã nghe Thiếu Ngu nói rồi, việc làm báo cáo kết hôn có một vài thủ tục lâu lắc, rất phiền toái, chờ giấy đăng ký kết hôn được duyệt phải mất thời gian một tháng, chú xem, nếu không chúng ta tỉnh lược bớt những thứ đó đi?”
Yến Thiếu Ngu giật giật mí mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Tiểu Tây lại có suy nghĩ như vậy.
Từ Xuyên Cốc cũng bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, sau một lúc lâu, mới dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn về phía Cố Nguyệt, nói với giọng điệu phức tạp: “Tiểu Cố, cháu là cô gái nhỏ, sao lại nóng vội hơn cả đàn ông thế? Không được, thủ tục không có cách nào lược bớt.”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Tiểu Tây sa sầm xuống, thở dài: “Được rồi được rồi, vậy chờ một chút đi.”
Từ Xuyên Cốc bị cô làm cho dở khóc dở cười, đổi chủ đề nói: “Tuy rằng chú không có cách nào mở cửa sau cho các cháu trong việc báo cáo kết hôn, nhưng chú có thể phê duyệt thời gian nghỉ kết hôn cho Thiếu Ngu, để thằng bé trở về cùng cháu, nhân tiện làm khảo sát được không?”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Cố Tiểu Tây chuyển từ ưu phiền thành vui vẻ, tự mình kết hôn tự mình làm điều tra xã hội, thật sự đúng là lấy việc công làm việc tư.