Hình Kiện thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu chính chủ đã mở miệng, vậy thì gã ta không còn chuyện gì ở đây nữa.
Gã ta thật sự có chút hoảng sợ. Nguồn cung cấp lương thực là một bí mật, đừng nói là người ngoài, ngay cả gã ta cũng không biết một cô gái trẻ bình thường lấy nguồn cung cấp lương thực từ đâu ra. Hơn nữa, trông có vẻ người nhà của cô cũng không biết rõ tình hình. Nếu không thì anh trai của cô cần gì phải ngàn dặm xa xôi đi vào thành phố Phong để mua lương thực và còn chen chân vào trong đám đông để mua lương thực nữa chứ? Điều này rõ ràng là không hợp lý.
Thấy Tống Kim An không nói lời nào, Cố Tiểu Tây thở dài một tiếng: “Không bằng hãy nói rõ một chút, chính phủ mấy người tính lấy bao nhiêu phần lợi nhuận?”
Cô không tin con cáo già Tống Lâm kia có thể dễ dàng nói chuyện như vậy, thậm chí ông ta còn tình nguyện giúp đỡ giải quyết mũi dao treo ở trên đầu phố lương thực. Hơn nữa, lợi nhuận của phố lương thực tựa như là một tảng mỡ dày, bất cứ ai cũng đều muốn cắn nó một miếng. Tống Lâm không đến chặn ngang mới là kỳ lạ.
Về phần có muốn hợp tác hay không, còn phải xem công phu sư tử ngoạm của Tống Kim An có hợp lý hay không nữa.
Cô cũng không ngại nhường ra 10% lợi nhuận, thậm chí là 20% lợi nhuận. Dù sao cũng không có sự bảo vệ của chính phủ, đám người Hình Kiện thật sự rất nguy hiểm. Sử dụng chút lợi nhuận này để bảo vệ cho bọn họ rất hợp lý. Nhưng nếu vượt qua ranh giới cuối cùng mà cô có thể chịu đựng được, vậy thì đừng trách cô đổi chỗ khác.
Tuy rằng thành phố Phong là nơi phù hợp nhất, nhưng nếu Tống Lâm làm quá, cô có thể để cho đám người Hình Kiện rời khỏi đây. Nước Z rất lớn, bây giờ xã hội vừa mới ổn định được mười mấy năm, những nơi giống như giống thành phố Phong cũng không phải là số ít.
Vẻ mặt Tống Kim An trở nên có chút kỳ lạ, anh ta mím môi hỏi: “Cô hỏi cái này để làm cái gì?”
Mặc dù anh ta rất thích Cố Tiểu Tây, nhưng anh ta cũng biết thứ gì có thể nói, thứ gì không thể nói.
Cố Tiểu Tây đúng lúc biểu lộ ra thái độ nghi ngờ, hỏi: “Không phải là anh nói rằng muốn nói chuyện với người đó hay sao? Tôi đã chủ động hỏi anh rồi, nếu anh không nói ra giá của mình, tôi sẽ đổi ý.”
Cô sẵn sàng tỏ rõ thái độ của mình, một phần cũng là vì Tống Kim An thật sự đến đây để làm những việc thiết thực.
Cá nhân cô tuy rằng nhỏ bé, nhưng nếu nằm ở trong khả năng của mình thì cô vẫn muốn cống hiến một phần sức lực cho quốc gia. Thành phố Phong quá hỗn loạn, người dân địa phương và người dân qua đường đều đã gặp không ít cực khổ. Cô muốn ổn định lại những sự hỗn loạn này.
Bây giờ, Tống Kim An tình nguyện ra tay, cô cũng không ngại hỗ trợ anh ta một chút.
Cố Tiểu Tây vừa mới nói xong, vẻ mặt của Tống Kim An trở nên đờ ra, Triệu Ngọc Long cũng nghiêng cằm một cái, vẻ mặt kinh ngạc.
Ông ta đã nghe Hình Kiện nói qua sự việc phố lương thực còn có một người chủ khác. Trong thâm tâm, ông ta vẫn cảm thấy người có thể nắm giữ một nguồn cung cấp lương thực ổn định ở trong tay, dù gì cũng phải là một người già khoảng năm mươi tuổi. Không ngờ rằng người đó lại là một cô gái xinh đẹp trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi!
Hôm qua, Triệu Ngọc Long vẫn luôn ở trong xưởng mà không có về nhà, tất nhiên là ông ta cũng không thấy con gái Triệu Viện, nếu không thì ông ta đã có thể biết từ sớm rồi.
Thật lâu sau, cổ họng của Tống Kim An mới nhấp nhô, nói: “Cô nói là, cô, cô chính là người chủ khác của phố lương thực sao?”
Cố Tiểu Tây nghiêm túc gật đầu, tròng mắt chợt dò xét bản thân, hỏi lại: “Không giống ư?”
Tống Kim An nghẹn họng, không biết nên nói cái gì để biểu đạt tâm trạng lúc này của mình. Anh ta rất muốn hỏi ngược lại cô một câu rằng cô cảm thấy bản thân giống như là một người có thể nắm giữ nguồn cung cấp lương thực và thiết lập một phố lương thực nổi tiếng ở thành phố Phong hay sao?
Triệu Ngọc Long hít vào một ngụm khí lạnh, ông ta nhìn về phía Hình Kiện giống như muốn xác nhận sự thật, hỏi: “Vị đồng chí này, thực sự là…”
Hình Kiện cười khổ nói: “Không phải thì sao được? Nếu chị Cố thật sự không có tác dụng gì, tôi dẫn chị ấy tới đây để làm cái gì?”