Cố Đình Hoài cảm thấy cuống họng hơi đau rát, anh ấy há to miệng. Một lúc lâu sau, anh ấy nói không nên lời.
“Anh mau đi bắt đầu làm việc đi anh cả. Anh suy nghĩ một chút, ban đêm quay về nói với em.” Cố Tiểu Tây biết hiện tại tâm trạng của anh ấy kích động nên cô cũng không có thúc giục cái gì. Cô chỉ vẫy tay với anh ấy rồi xoay người lại.
Lời nói này của cô cũng không phải hoàn toàn là giúp anh ấy, quả thật là thành phố Phong càng ngày càng náo nhiệt, cô cần người nhà giám sát một chút.
Trong bốn tháng qua, thu nhập của phố lương thực đã tăng trưởng theo cấp số nhân. Bởi vì cái gọi là tiền tài làm lay động lòng người, dù cô có tin tưởng Hình Kiện đến đâu, cô cũng khó tránh khỏi sinh lòng lo lắng tới vấn đề tiền bạc. Ngoài ra, Tống Kim An vẫn còn đang chờ đợi ở thành phố Phong, tất nhiên anh ta sẽ là tai mắt của Tống Lâm.
Sau khi biết lợi nhuận khổng lồ của phố lương thực, Tống Lâm sẽ không chỉ đứng nhìn 90% lợi nhuận rơi vào túi của cô, ông ta sẽ nghĩ ra mọi biện pháp để sửa đổi hợp đồng, mà người có thể gián tiếp lợi dụng cũng chỉ có một mình Hình Kiện thôi.
Cố Đình Hoài đi tới thành phố Phong cũng có thể âm thầm nguyh trang để theo dõi mọi thứ giúp cô. Về điểm này, tất nhiên là cô tin tưởng người nhà hơn một chút.
Huống hồ Cố Đình Hoài có thể trực tiếp liên hệ với cô. Sau này, nếu như cô không rảnh rời khỏi quân khu, anh ấy có thể thành lập một đường dây chuyển phát nhanh để vận chuyển lương thực từ thành phố Hoài Hải đến thành phố Phong. Cứ như vậy, cũng được xem như là anh ấy đã chiếm được một vị trí trong “Ngành chuyển phát nhanh” này.
Vốn dĩ cô không có dự định lấn sân sang lĩnh vực này, cô một lòng muốn Cố Đình Hoài ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử và anh ấy cũng có thể ngày ngày ở cạnh Bạch Mân. Tuy nhiên, nếu anh ấy đã muốn lập nghiệp, đương nhiên là cô em gái này phải giúp anh ấy một tay rồi.
Buổi chiều, Cố Tiểu Tây lại chạy đến nhà mới, cần cù chăm chỉ lao động ở bên trong không gian Tu Di.
Bên trong không gian hoàn toàn là bốn mùa như mùa xuân như trước đây. Lúc mới có được không gian, thời gian bất tiện nên cô vẫn chưa cẩn thận nghiên cứu qua tốc độ dòng chảy trong không gian. Trong khoảng thời gian này, cô không ngừng thí nghiệm, cũng được xem như là cô đã hiểu rõ.
Lúa nước và lúa mạch đều là sinh trưởng hai gốc ra trong một ngày, cây ăn quả có thể phát triển chỉ trong vòng một ngày. Thứ khó sinh trưởng duy nhất là dược liệu, dược liệu càng quý giá thì thời gian sinh trưởng càng lâu. Những dược liệu phổ biến như: sài hồ, mạch môn, các loại khác cũng tốn thời gian rất ngắn.
Sau khi hiểu rõ về tốc độ dòng chảy thời gian, cô dành hơn phân nửa thời gian trong ngày ở bên trong không gian Tu Di.
Trứng gà và con thỏ cũng được lần lượt được thu hoạch từng đợt. Quả là một mùa bội thu. Ngoài ra, hiện tại nghé con đã lớn, việc kéo cối xay đã không thành vấn đề nữa. Cô cũng xay không ít lương thực tinh được cất trữ ở bên trong nhà tranh, cung cấp cho người nhà của mình ăn.
Bận rộn suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc đi ra ngoài, cô chỉ cảm thấy đau lưng thôi.
Cố Tiểu Tây duỗi chân ra, cô liếc qua căn phòng mới trống rỗng. Bởi vì nơi này rộng rãi, cho nên bên trong căn nhà mới có rất nhiều phòng và mỗi người đều có phòng riêng. Căn phòng này nằm ở phía sau cùng, dù sao thì nó cũng yên tĩnh và vắng vẻ, là căn phòng mà cô đã chọn lựa từ lâu.
Chính xác mà nói, trong lúc vẽ bản thiết kế, cô đã lựa chọn căn phòng này rồi.
Căn phòng này rất lớn, cho dù có bày biện thêm đồ đạc cũng sẽ không lộ ra vẻ chật chội, ở bên cạnh còn có một phòng tối đee chứa đồ nữa.
Lúc này, ở bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng của Cố Tích Hoài: “Bé ơi? Bé ơi, em có ở bên trong phòng không? Có người tới tìm em kìa!”
Cố Tiểu Tây đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Tích Hoài không ngừng vẫy tay gọi cô, cô nhướng mày một cái, hỏi: “Ai vậy?”
Trong khoảng thời gian này, cũng chỉ có Vạn Thanh Lam và Trình Lăng tới tìm cô hai lần, bọn họ tới nhà dùng bữa tối rồi rời đi, những người khác cũng từng tới nhà cô qua.
Cố Tích Hoài lắc đầu, đáp: “Chưa từng thấy qua, một người phụ nữ rất có khí chất.”
Câu nói này làm cho Cố Tiểu Tây hồ đồ, phụ nữ, rất có khí chất ư? Đây là lời đánh giá gì vậy chứ?