Vào những năm bảy mươi, một cân trứng gà hơn tám hào, cũng có thể bán từng quả, với loại trứng gà to bằng nắm tay mà cô đang có, thì một quả có thể tương đương với năm xu, tính ra thì với hơn hai mươi quả trứng ít nhất cũng có thể bán được một phẩy năm đồng.
Cố Tiểu Tây bỏ trứng vào trong nhà lá, định để dành nhiều hơn một chút rồi mới đem đi bán.
Cúi người tìm kiếm trứng gà lâu như vậy, eo tê mỏi mà chân cũng đau, cô uống mấy ngụm nước rồi lại tiếp tục hái táo, cả cây táo xum xuê cũng không biết hái bao lâu, cuối cùng cũng đã bỏ toàn bộ táo vào trong sọt, ngay sau đó, cây táo cũng hóa thành bùn cung cấp chất dinh dưỡng.
Cố Tiểu Tây lau mồ hôi trên trán, lại trồng thêm lúa mì lên vị trí mà cây táo vừa mới biến mất.
Cô lại đưa mắt nhìn mảnh đất trồng nhân sâm, chỗ đó vẫn chưa có tiến triển gì.
Hạt giống mà cô đang có trong tay cũng quá ít ỏi, cần phải nghĩ cách tìm thêm chút hạt lúa, gạo trắng bột mì những loại lương thực đã qua sơ chế này bán rất được giá, trong chợ đen có thể bán được giá cao, phải nhanh chóng làm một cái cối xay mang vào mới được.
Cố Tiểu Tây vừa suy nghĩ xong thì rời khỏi không gian Tu Di.
Cô chỉ cảm thấy chưa ngủ được bao lâu, đã có người gõ cửa phòng.
Cố Tiểu Tây ngáp một cái, thức dậy sửa soạn xong xuôi rồi ăn một bát cháo gạo lứt không chất béo, lúc này mới đi đến chỗ chăn nuôi.
Lúc cô tới, Vương Phúc và Vương Bồi Sinh đang đứng xem bức tường mà cô đã vẽ ngày hôm qua.
“Tiểu Cố tới rồi à?” Tâm trạng Vương Bồi Sinh có vẻ không tồi.
Ngay cả Vương Phúc cũng gật gật đầu với Cố Tiểu Tây, nói: “Vẽ được lắm, đến lúc báo cáo với bí thư công xã, đại đội của chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt.”
Cố Tiểu Tây cười nói: “Cảm ơn sự tin tưởng của bí thư chi bộ và chủ nhiệm Vương, tôi sẽ cố gắng mang lại vinh dự vẻ vang cho cho đại đội của chúng ta.”
“Tốt, tốt lắm.”
Những ngày tiếp theo, hằng ngày Cố Tiểu Tây chỉ qua lại giữa ba địa điểm.
Chỗ chăn nuôi – nhà – không gian Tu Di.
Thời gian một tuần cứ thế chớp mắt trôi qua.
Ngược lại mấy ngày hôm nay cũng không có chuyện gì đặc biệt, Trần Nhân và Điền Tĩnh cũng không ra ngoài gây chuyện nữa.
Một chuyện đáng nhắc đến đó là bức tranh trên tường đã hoàn thành được hơn nửa, công điểm trên sổ công điểm của Cố Tiểu Tây cũng đã tích lũy lên con số hai trăm tròn trĩnh.
Thêm một chuyện nữa, đó là không gian Tu Di bội thu.
Mấy hôm nay những hạt giống gieo trồng liên tục bội thu, kho trong nhà lá đã chất không ít lúa mì, nếu như nghiền toàn bộ thành bột mì thì ít nhất cũng phải được năm trăm cân, năm trăm cân bột mì, nếu bán ở trong chợ đen cũng có thể kiếm được chín mươi đồng.
Ngoài ra, vải cũng bội thu với những chùm nặng trĩu quả.
Cây vải cao lớn ra quả xum xuê, một chùm rồi lại một chùm to đùng, nhìn từ phía xa xa giống như viên đá quý khảm trên cành lá xanh biếc, khiến người ta phải nuốt nước miếng.
Cố Tiểu Tây không hái vải xuống, chỉ thỉnh thoảng thuận tay hái mấy quả ăn cho ngọt miệng.
Bây giờ không phải là mùa vải, tỉnh S cũng không trồng vải, cô cũng không thể nào mang nó đi bán, chỉ có thể độc chiếm cho riêng mình thôi.
Nhân sâm mãi vẫn không chịu phát triển, trong một tuần này cũng đã nhú ra mầm non.
Chỉ là nhân sâm phát triển rất chậm chạp, có lẽ trong một khoảng thời gian dài phía sau cũng không thể nào trường thành, nên tạm thời bỏ nó qua một bên.
Trong không gian Tu Di, sự phát triển của bầy gà là thứ đáng để nhắc đến nhất, ban đầu chỉ có mười mấy con gà lẻ loi, thế mà dần dà phát triển thành một đàn gà lớn, vừa liếc nhìn đã thấy chỗ nào cũng có những con gà béo mập đang cục ta cục tác.
Cố Tiểu Tây cũng không có ý định để bầy gà sinh sôi nảy nở, chẳng qua có lúc nhặt trứng gà chậm quá, gà con đã phá vỏ chui ra, qua một thời gian thì trở thành một đàn gà như ngày hôm nay, mà trứng gà trong kho ước chừng cũng đã bảy tám trăm quả rồi.
Sáng sớm hôm nay, Cố Tiểu Tây xin nghỉ với chủ nhiệm Vương, chuẩn bị đến chợ đen một chuyến.
Cô đã chuẩn bị cả một sọt hàng đầy ắp từ sớm, đeo trên vai, còn dùng vải che phủ thật kín kẽ, bên trong là lúa mì, táo đỏ và trứng gà, thậm chí còn có hai con gà mái già bị đánh ngất xỉu.
Hôm nay cô phải làm một chuyến mua bán lớn, có lẽ sẽ kéo dài cả một ngày, trước khi ra ngoài cũng không quên dặn dò Cố Tích Hoài: “Anh ba, em đi lên trấn một chuyến, trưa nay anh nấu rồi ăn cơm một mình nhé.”
Cố Tích Hoài gật gật đầu, nhìn bóng lưng xa dần của Cố Tiểu Tây, đột nhiên ngẩn người.
Có phải Cố Tiểu Tây đã gầy đi hay không?