Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1273



Chương 1273

Bắc Minh Quân nhìn màn sân khấu, lạnh lùng nói: “Em có từng quan tâm xem mỗi ngày nó xem gì không? Không thấy nó học tập tốt hơn, ngược lại diễn cảnh dưa vẹo táo nứt này rất thuận buồm xuôi gió đấy.”

Cố Tịch Dao nghe ra được anh đang châm chọc mình sơ suất trong việc dạy dỗ Dương Dương.

Cô cũng học theo giọng điệu của anh, lạnh lùng nói: “Từ đó có thể đoán được xung quanh nó có thể có người thế nào…”

Bắc Minh Quân khẽ nhíu mày: “Xem ra, tôi vẫn nên bảo nó cách xa thằng ba một chút.”

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân. Cái đó chẳng có liên quan quái gì tới Bắc Minh Đông cả. Đồ ngốc Bắc Minh anh đang giả vờ ngu ngốc để tìm người chịu tội thay sao?

Năm phút trôi qua rất nhanh.

Màn sân khấu lại được từ từ kéo ra. Dương Dương vẫn dẫn theo hai “người theo dõi” đi rêu rao khắp nơi trên đường.

“Đậu phụ, đậu phụ mới làm đây, ai tới mua đậu phụ…” Những tiếng rao hàng thu hút Dương Dương đến trước một quầy đậu phụ.

Khi cậu đi tới trước mặt Triệu Tịnh Di đóng vai Tây Thi đậu phụ.

Cơ thể nhỏ bé của cậu không ngừng lắc qua lắc lại, cười xấu xa nói: “Hi… Cô bán đậu phụ thế nào vậy?”

Triệu Tịnh Di nhìn dáng vẻ đắc ý của Dương Dương mà thầm nhíu mày.

Tham Khảo Thêm:  Chương 140

Nhưng cô bé vẫn giả vờ khủng hoảng khi thấy người xấu, cúi đầu không dám nhìn Dương Dương, hai tay nắm chặt lấy góc áo: “Cậu… cậu cả Lý, tôi không dám lấy tiền của cậu, đậu phụ này lại tặng cho cậu.”

Dương Dương chống tay vào thắt lưng, quay đầu nhìn ‘người theo dõi’ bên cạnh, cùng cười, sau đó chậm rãi tới gần Triệu Tịnh Di : “Cô bé, tốt xấu gì tôi cũng là nhân vật có thể diện ở đây, sao có thể lấy không đậu phụ của cô được. Tôi đã sớm nghe nói ở đây có một Tây Thi đậu phụ, hôm nay trông thấy, quả thật rất xinh đẹp.”

Triệu Tịnh Di hoảng sợ nhìn Dương Dương, lùi lại từng bước một: “Cậu cả Lý, tôi, tôi không bán đậu phụ này nữa, cậu tha cho tôi đi. Tôi còn phải về chăm sóc cho mẹ tôi đang bị ốm.”

“Ha ha, cô bé, tôi nhất định phải mua đậu phụ này, về phần chăm sóc mẹ cô à… vẫn là theo tôi về, cố gắng hầu hạ tôi đi…” Dương Dương vừa dứt lời, hai “người theo dõi” bên cạnh lại xông qua, nhấc Triệu Tịnh Di lên, mang vào trong cổng chính sơn đỏ.

Triệu Tịnh Di la lên: “Cứu tôi với… Ai tới cứu tôi với…”

Dương Dương vui sướng mở cái quạt trong tay ra, vừa nhàn nhã quạt vừa đi theo phía sau: “Cô kêu đi, cho dù cô có la rách cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu cô đâu.Ở đây là do tôi quyết định.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 480

“Bán báo đây, ai tới mua báo đi…”

Đúng lúc này, trên sân khấu lại có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo hoa nhỏ màu hồng đi tới. Cô bé đeo một túi vải nhỏ màu xám ở một bên, bên trong có mấy tờ báo, trên bàn tay trắng mịn còn cầm một tờ để rao hàng.

Cô bé vừa đi ra, Dương Dương cũng không nhịn được mà kinh sợ. Cho dù cậu biết đây là do Trình Trình đóng vai, nhưng thật sự không nhìn ra được cậu nhóc giả gái, mình đúng là không thể so sánh được.

Dù thế nào, mình cũng chỉ có thể giả làm em gái da đen từ Châu Phi tới. Mà cậu nhóc lại giả gái tới mức ngay cả Triệu Tịnh Di cũng thấy mặc cảm.

Sao cùng là một mẹ sinh ra, cũng cùng một ba, quan trọng nhất, bọn họ là song sinh mà chuyện giả nữ lại có chênh lệch lớn như vậy chứ…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.