Chương 639
Sau khi nói dứt lời, cô nghiêng người, nắm lấy quần áo của anh, muốn đẩy mạnh anh ra.
Nhưng người đàn ông ấy lại vững như núi thái sơn, đè cứng trên người cô, khiến cho cô không tài nào nhúc nhích nổi…
Vừa nhắc đến Phỉ Nhi, đôi mắt tối tăm của Bắc Minh Hạo đã co rụt lại.
Gương mặt anh tuấn đỏ bừng lên vì rượu!
Sau khi ngẩn ngơ một lúc, ý thức của anh bắt đầu tan rã, mùi rượu phả vào mặt cô, đôi mắt sâu thẳm ấy càng lúc càng kề sát lại gương mặt cô “Phỉ Nhi…”
Sau khi nói dứt lời, môi của anh đã dán vào trên gò má cô…
“Bắc Minh…ưm…” Cô vừa hé miệng đã bị đôi môi mỏng của anh cướp đoạt lấy, anh cố gắng mơn tr ớn cô, Cố Tịch Dao chỉ biết ráng mà hít thở…
Đôi môi lạnh băng ấy lại có mùi vị giống hệt như năm xưa.
Nhưng Cố Tịch Dao lại tức giận muốn điên lên!
Anh ta coi cô là Phỉ Nhi à?
Cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã và đau lòng như thế này!
Cô quơ tay tìm thấy thứ gì đó cưng cứng, đập mạnh vào sau gáy anh.
Cùng lúc đó, Bắc Minh Quân lướt môi trên môi cô, anh nhẹ nhàng nỉ non: “…Phỉ Nhi, không giống với em…”
Bốp!
Anh vẫn còn chưa nói dứt lời, tay của cô đã đập xuống, cảnh những lời anh muốn nói lại.
“Đau quá…” Bắc Minh Quân r3n rỉ, đôi môi đang gặm c@’n môi cô chợt thả lỏng…
“Đau chết anh cũng là đáng đời! Phỉ Nhi không giống với tôi cái gì? Không đánh anh như tôi à? Thế thì anh cút về tìm cô ta đi!”
Cho dù anh không coi cô như Phỉ Nhi, nhưng mắc gì anh ta lại so sánh cô với Phỉ Nhi?
Cô tức giận đến nỗi đẩy anh ra, trong lòng đau như bị xé rách.
Anh mơ mơ màng màng nằm trên mặt đất, rồi đột nhiên lại buông lời nỉ non: “Tịch Dao…Tịch Dao…”
Cuối cùng, anh mới ngât đi…
Cố Tịch Dao nhanh chóng bò dậy, cô xoa bóp đôi vai mỏi nhừ rồi trừng mắt người đàn ông nằm im thin thít trên mặt đất.
Cô tức giận đến nỗi lồ ng ngực cũng phập phồng.
Rồi ngẩn ngơ nhìn thứ đồ cứng mà mình đã dùng để đánh anh ta…
Sừng giày!!!
Cô cắn môi, kềm nén cảm giác đau lòng xuống, hạ quyết tâm lớn!
Cô nhấc hai chân anh ta lên, cố gắng hết sức mình để kéo anh ta ra ngoài cửa…
Cái tên này nặng thật!
Cơ thể vừa cao vừa vạm vỡ, cô kéo anh ta ra ngoài mà chảy mồ hôi khắp người.
Ném anh ta ra ngoài cửa.
Rồi…
Ầm!
Cô đóng sập cửa lại.