Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 914



Chương 914

Lúc này, hai tay nhỏ xíu của Chu Cầm vòng lên cổ Cố Tịch Dao, bàn tay nhỏ bé nắm chặt.

Bé con đã rất buồn ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào má Cố Tịch Dao, hàng mi dài cong vút thi thoảng cũng cụp xuống, sau đó cô bé lại cố gắng mở mắt ra…

Cực kỳ giống chú cún con buồn ngủ, rất dễ thương.

Cố Tịch Dao một tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Cửu Cửu, một tay ôm chặt eo con.

“Mẹ… Cửu Cửu… buồn ngủ quá…” Cửu Cửu gắng mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: “Đừng đi nữa… được không…”

Cố Tịch Dao mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt lưng Cửu Cửu.

Cô dịu dàng nói: “Cửu Cửu ngoan, không phải Cửu Cửu đã đồng ý với mẹ sẽ ngoan ngoãn cảm ơn ân nhân đã cứu mẹ sao? Còn nữa, lát nữa nhìn thấy người ta thì nhất định không được đánh thức chú ấy, biết chưa?”

Cửu Cửu nhíu hàng lông mày nhỏ xíu, khó hiểu: “Không đánh thức chú ấy thì nói cảm ơn thế nào?”

“Ừm thì…” Cố Tịch Dao suy nghĩ, sau đó cô mỉm cười: “Cửu Cửu hôn chú ấy là được rồi.”

Tâm trạng Cố Tịch Dao lúc này rất phức tạp. Mặc dù trước đó cô đã làm mọi cách để không cho Bắc Minh Quân biết sự tồn tại của Cửu Cửu, chứ đừng nói là có bất kỳ liên hệ nào với Cửu Cửu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 736: Ta có cách

Nhưng kể tử khi trải qua trận đấu súng kinh hoàng đó, trong lúc nguy hiểm nhất, Bắc Minh Quân không quan tâm điều gì dùng thân mình ngăn cản viên đạn bay về phía cô.

Hành động đó, không thể không nói đã lay động được trái tim cô!

Mặc dù bây giờ cô chỉ là vợ “thay thế” của anh, nhưng Cửu Cửu lại là máu thịt của anh.

Cô không biết làm thế nào để cảm ơn anh nên để Cửu Cửu tới giúp cô.

Đột nhiên…

“Đứng lại! Mấy người không được đi về phía trước.” Lời vừa dứt, có ba người bước ra khỏi bụi cây bên đường, đèn pin sáng chói trong tay họ soi vào người Cố Tịch Dao.

Đột nhiên có tiếng hét vang lên, lại thêm ánh sáng chói loà khiến Cố Tịch Dao cũng giật bắn người.

“Mẹ, con sợ…” Cơ thể nhỏ bé của Cửu Cửu vội vàng vùi trong vòng tay mẹ, rụt đầu vào như một chú gấu túi nhỏ.

Cố Tịch Dao bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Mẹ ở đây, cục cưng đừng sợ.”

“Tịch Dao, phải làm sao đây?” Anna cũng bị doạ sợ.Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Tịch Dao nhìn ba người đang chặn đường, mặc dù ánh đèn phía trước chói mắt, nhưng cô vẫn nhìn được logo Tam Trúc trên quần áo họ.

Biết là người của mình, cô bình tĩnh lại rất nhiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 161

“Tôi muốn vào biệt quán thăm bệnh nhân, phiền anh thông báo với ông Mạc, nói rằng Cố Tịch Dao đến.”

“Cô Cố? Cô là cô Cố phải không?” Mấy người đó dường như mới được cử đến nên không xác định, vì vậy cầm đèn pin soi lại một lát: “Cô Cố, vì ban ngày xảy ra vụ nổ súng nên chúng tôi hết sức cảnh giác. Ông Mạc đã dặn nếu cô Cố đến thì chúng tôi sẽ không ngăn lại. Nhưng cô gái bên cạnh và đứa bé trên tay cô là ai?”

“Ồ, cô ấy là bạn tôi, đứa bé này là con gái cô ấy.” Cố Tịch Dao bình tĩnh đáp.

Khi ba người bang Tam Trúc còn đang do dự thì một giọng nói ôn hoà đằng sau ra hiệu cho họ.

“Để cho họ vào.”

“Vâng, bà Mạc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.