“Dạ” Sau khi cúp điện thoại, Lê Nhất Ninh xem lại hai bài weibo đó của Hướng Lệ, dù là rất chán ghét nhưng hình như cô không có cách nào xóa bỏ Hướng Lệ.
Bởi vì cô ta không chỉ đích danh nói mình, chỉ là ám chỉ mà thôi.
Nghĩ ngợi một chút, Lê Nhất Ninh trực tiếp cho weibo Hướng Lệ vào danh sách đen, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi làm xong tất thảy thì chú Hứa tới gõ cửa: “Bà chủ, mì làm xong rồi.”
Lê Nhất Ninh bật cười: “Để con đưa đi.”
“Bà chủ cực khổ rồi.” Chú Hứa nói: chủ sớm nghỉ ngơi.”
Bà chủ và ông chủ sớm nghỉ ngơi.
“Ừm”
Trong thư phòng, Hoäc Thâm đang gọi điện thoại với Dư Hưng, nói đúng hơn là chỉ có một mình Dư Hưng độc thoại dông dài.
“Hoäc Thâm!! Tại sao cậu lại đi bấm like weibo của
Lê Nhất Ninh, cậu với cô ấy không phải chỉ có quan hệ quen biết bình thường thôi sao?”
Hoäc Thâm ngừng chốc lát, không lên tiếng.
Dư Hưng bị anh làm tức không nhẹ: “Cậu có biết bây giờ mọi người đều chạy tới hỏi tôi, cậu và Lê Nhất Ninh có quan hệ gì không?”
Anh ta nhịn không được nói tiếp: “Cậu nói xem cậu không có chuyện gì lại đi bấm like weibo của cô ấy làm gì, trước kia cũng không có cùng xuất hiện lần nào mà.”
Hoäc Thâm nhãn nhịn: “Tôi bấm like thì đã làm sao?”
Dư Hưng: “…… Vậy cậu đi mà nói với mọi người, cậu bấm like thì đã làm sao, cậu không chịu xem xem bản thân có bao nhiêu fan.”
Hoắc Thâm đau đầu bóp mi tâm: “Đã nói xong chưa”
Dư Hưng rất có khí phách: “Tạm thời còn chưa có, cậu phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng, lỡ như sau này cậu lại làm ra chuyện gì đó để tôi làm công tác chuẩn bị tâm lý trước.”
Hoắc Thâm im lặng suy nghĩ mấy giây: “Anh phải hứa trước.”
“Nói!”
“Đừng hét lên với tôi.”
Dư Hưng: “Được!”
Hoắc Thâm hơi khép mắt, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô ấy là vợ tôi”
“???”
Đầu bên kia điện thoại im lặng mất mười mấy giây, sau đó đột nhiên vang lên tiếng hét của Dư Hưng: “Cậu nói cái gì
Hoäc Thâm cầm lấy điện thoại, trực tiếp đặt lên bàn.
Anh xoa cái lỗ tai vừa bị ‘oanh tạc’ của mình, bình tĩnh nói: “Dư Hưng.”
“Vợ tôi”
Dư Hưng: “……
Anh ta im lặng mấy giây, đè trái tim nhỏ bé đang tăng huyết áp của mình: “Cậu đang định đưa tôi vào. bệnh viện sao?”
“Không có. Đó là sự thật.”
“Kết hôn lúc nào? Tại sao tôi không biết?”
Hoắc Thâm: “Trước kia, không muốn nói.”
“Vậy bây giờ tại sao lại muốn nói?”
Hoắc Thâm nhướng mày một cái: “Còn không phải là do anh hỏi sao.”