Cô Vợ Song Sinh Đáng Yêu Của Tổng Tài

Chương 78



Một tháng sau.

Vào tháng năm.

Mùa này, Thành phố Nam Dương nhiệt độ đã cao tới 29°.

Trong trường học, tất cả học sinh đều mặc đồng phục ngắn tay.

Một tháng này Vân Tử Lăng bận rộn nhiều việc, tháng sáu là cô phải dự lễ tốt nghiệp rồi.

Cô còn chậm chương trình học rất nhiều, bù lại nửa tháng, cuối cùng cũng đuổi kịp chương trình học bây giờ.

Bình thường cô không chỉ bận việc ở trường học.

Trở về nhà họ Hoắc cô còn phải vật lộn với Khúc Tịnh Kỳ và cô chủ không bình thường của nhà họ Hoắc.

Mà khiến cô đau khổ hơn chính là người đàn ông kia!

Từ sau cái đêm mà anh ấy thổ lộ với cô vào tháng trước.

Anh đối xử với cô khác hẳn, anh đặc biệt cưng chiều cô, thâm chí là… mỗi đêm đều muốn ôm cô đi ngủ.

Đêm nào cô cũng từ chối, còn cãi nhau với anh, nhưng đến ngày hôm sau tỉnh dậy, cô luôn luôn nằm ở trong ngực anh.

Loại cảm giác này khiến cô đặc biệt không thoải mái.

Mặc kệ là trong lòng hay là thân thể cô đều đặc biệt khó chịu.

Thế là cô quyết định phải tăng tốc kế hoạch của mình.

Bởi vì cô thực sự không muốn dây dưa quá nhiều với người đàn ông này.

Nhưng cũng may không phải chuyện gì cũng không thuận lợi.

Lúc này Mạnh Thiên Tùng lại mang đến cho cô một tin tốt.

Vào cái ngày mà ông bà ngoại của cô xảy ra chuyện từ hai mươi mốt năm trước.

Xe vừa được kéo về từ chỗ sửa xe.

Chú ấy đã tìm thấy người công nhân sửa chữa xe ở nhà máy, mà trùng hợp là người đó cũng chính là người phụ trách cho chiếc xe kia.

Nhưng bây giờ người kia lại ở thành phố Thành phố Z

Muốn đi từ thành phố Nam Dương đến thành phố Z phải mất ba tiếng ngồi máy bay.

Mà hiển nhiên bây giờ Vân Tử Lăng lại không có thời gian.

“Chú Mạnh, mấy ngày nay cháu bận chuyện đăng ký cho công ty, sắp tới lại tốt nghiệp, cháu cần chứng thực cho công ty trước khi tốt nghiệp, chú chờ cháu thêm mấy ngày, rồi cuối tuần chúng ta đến thành phố Z một chuyến.

“Được rồi, không cần vội đâu, cháu cứ lo chuyện công ty trước đi, chú chờ tin tức của cháu, mà Tử Lăng này, cháu nhờ chú tìm Tử Diễm, chú đã nhờ người nghe ngóng rồi, nhà họ Vân thông báo với bên ngoài rằng tâm trạng Tử Diễm không tết nên đã ra nước ngoài du lịch, đến người hầu cũng nói như vậy.” Mạnh Thiên Tùng nhíu mày: “Tử Lăng này, cháu nói xem bên trong chuyện này có phải có cái gì không ổn không?”

“Đương nhiên là có rồi ạ.” Vân Tử Lăng khẳng định trả lời: “Cô ta thích anh ấy như vậy, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy?”

“Vậy làm sao bây giờ? Điều này có gây bất lợi cho cháu không?”

Advertisement

“Chú Mạnh, chú đừng lo lắng, tất cả các xuất phát điểm của cô ta đều là vì người đàn ông kia, cháu không yêu anh ta thì sẽ không bị tổn thương.”

Câu nói này của cô nói có thể nói là không tim không phổi.

Nhưng đây mới chính là cô.

Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã nói không muốn yêu!

Mạnh Thiên Tùng thở dài, nhẹ giọng hỏi: “Tử Lăng, anh ta đối xử với cháu không tốt à? Chú xem TV thấy anh ta đối xử với cháu khá tốt, cháu xác định không cần anh ta bảo vệ sao?”

Vân Tử Lăng cầm di động trầm mặc một lúc.

“Tử Lăng, chú không hi vọng cháu tổn thương, chú chỉ hi vọng có người đến bảo vệ cháu, che chở cho cháu, Vân Hâm Bằng khá là khó để đối phó, nếu bên cạnh cháu không có ai bảo vệ, chú sợ…”

“Chú Mạnh!”

Vân Tử Lăng lập tức ngắt lời ông ấy: “Thế giới này rất tàn nhẫn, nếu chỉ dựa vào người khác thì cuối cùng sẽ thua rất thảm, mẹ cháu chính là ví dụ sống!”

Mạnh Thiên Tùng lập tức rơi vào trầm mặc.

Vân Tử Lăng tự biết lời nói của chính mình có chút không kiềm chế được, cô lập tức hít sâu một hơi, giọng nói đã dịu đi một chút: “Chú Mạnh, cháu biết chú muốn tốt cho cháu, nhưng mà… anh ấy cũng không phải người kia!”

Nghe vậy, Mạnh Thiên Tùng cũng không biết nói gì.

“Tử Lăng, mặc kệ cháu làm cái gì, chú vẫn luôn ở đây.”

Ông ấy là một người đàn ông khô khan, không biết nói lời an ủi với người khác.

Nhưng cô là con gái của Bạch Hải Quỳnh, tất nhiên ông sẽ dùng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ cô!

“Vâng!” Vân Tử Lăng cúp điện thoại, ngồi xuống cầu thang ở bãi tập.

Cô nhìn đồng hồ, một hai giờ nữa có thể đi về.

Cô thu cảm xúc lại, chuẩn bị đi đến phòng học.

Mà đúng lúc này, có một cô gái thân hình mập mạp đang nhanh chóng chạy đến chỗ cô.

Advertisement

“Vân Tử Lăng, chị là Vân Tử Lăng đúng không?!” Cô gái chạy một mạch đến trước mặt của cô, miệng lớn thở d ốc: “Chị là, chị là chị dâu của Nhã Linh đúng không?”

“Hoắc Nhã Linh?”

Cô gái mập gật đầu: “Đúng, chị là chị dâu của cô ấy có phải không, cô ấy bị mấy học sinh nữ khác gọi vào rừng cây phía sau trường học rồi!”

“Cái gì?” Vân Tử Lăng nhíu mày “Vì sao?”

“Hình như là bởi vì một học sinh nam ạ, nhưng cụ thể thế nào em cũng không rõ ràng, lúc nãy khi em đang đi vệ sinh thì liền nghe thấy mấy học sinh nữ đó nói muốn đưa Nhã Linh đến rừng cây để dạy dỗ một phen!”

Vân Tử Lăng không nói chuyện, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái kia.

Sau đó cô lập tức vươn tay bắt lấy cổ tay của cô gái kia rồi lạnh lùng nói: “Sao tôi có thể tin tưởng cô?”

Cô gái mập sững sờ, vội nói: “Em không lừa chị đâu, em thật sự không lừa chị mà, em tên là Vương Linh, bố em là ông chủ của một cửa hàng bán đồ sống,, mặc dù cũng là ông chủ, nhưng mà bởi vì nhà em toàn bán gà vịt heo, nên các bạn học đều xem thường em, em bị rất nhiều bắt nạt, có một lần em bị người ta chặn lại ở một chỗ hẻo lánh, lúc ấy Nhã Linh đã ra tay giúp em, từ đó không còn ai bắt nạt em nữa, mà em vẫn luôn đi theo cô ấy, mặc dù… mặc dù cô ấy không cho em đi theo…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 175: Ngoại truyện 6

Vân Tử Lăng nhìn biểu cảm của cô gái này, đột nhiên cô lấy điện thoại từ trong túi ra.

Sau đó cô bấm điện thoại của mình.

“Chị làm cái gì vậy?”

“Nếu như tôi phát hiện cô lừa tôi, thì biết hậu quả rồi đấy!” Cô đưa điện thoại di động cho cô ấy rồi nói: “Dẫn tôi đi!”

Vương Linh sững sờ gật đầu: “Được ạ!”

Rất nhanh hai người đã đến rừng cây phía sau trường học.

Bởi vì ngôi trường này nằm ở sau núi nên có rất ít người đến đây, trông khu rừng vắn vẻ vô cùng.

Hai người đi thẳng một đường, nhánh cây lít nha lít nhít che cản tầm mắt.

“Dám dụ dỗ bạn trai tao!” Một giọng nói hung ác vang lên.

“Ở chỗ đó.” Vương Linh vội vàng nói.

Vân Tử Lăng lập tức che miệng của cô ấy, lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.

Vương cách vội vàng gật đầu, biểu thị tự mình ngậm miệng.

Gặp đây, Vân Tử Lăng mới buông cô ấy ra, sau đó nhìn đằng trước.

Hoắc Nhã Linh nằm trên mặt đất, không hề động đậy, mà cô gái đang nói chuyện rất ác liệt kia mặc hàng hiệu từ trên xuống dưới, đi giày cao gót cao năm phân, tóc xoăn dài đến eo, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo.

Mà bên cạnh cô ta còn có mấy học sinh nữ, trên người bọn họ đều là hàng hiệu, mỗi người một kiểu tóc dài ngắn khác nhau.

Nhưng điểm giống nhau duy nhất là khuôn mặt đang khinh bỉ nhìn Hoắc Nhã Linh nằm trên đất.

Mà điều khiến cô phải giật mình cách cách Hoắc Nhã Linh đúng mootj mét có một học sinh nam đang đứng.

Nhưng tên học sinh nam này vẫn luôn cúi đầu, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu ta.

“Hoắc Nhã Linh, mày có còn biết xấu hổ hay không, con gái nhà họ Hoắc giàu nhất nhìn thành phố Nam Dương mà phải đi tranh bạn trai với người khác à?” Cô gái tóc xoăn lớn tiếng châm chọc.

“Đúng đấy, không cần mặt mũi nữa à?!”

Bốn cô gái kia nói xong lập tức giơ chân ra đá vào người Hoắc Nhã Linh.

Dù phải chịu mấy cú đá này nhưng Hoắc Nhã Linh vẫn giống như lúc Tử Lăng thấy cô, một động tác phản kháng lại thôi cũng không có.

Thấy vậy, cô gái tóc xoăn rất không hài lòng, cô ta đi đến trước mặt Hoắc Nhã Linh rồi ngồi xuống, tay nắm chặt lấy tóc của Hoắc Nhã Linh.

“Cô nói xem, nếu tôi phát tán video cô lên giường với anh ta ra ngoài thì thành phố Nam Dương có thể sẽ phải chấn động không? Nói xong, cô ta khẽ cười một tiếng, nhưng đột nhiên lại nhíu mày: “Cô nghĩ gia đình cô có thể sẽ nổi tiếng vì cái video bất nhã ấy không?”

Hoắc Nhã Linh không nhìn về phía cô ta, mà lại đưa mắt nhìn về phai tên học sinh nam kia.

Cô gái tóc xoăn thấy vậy liền nở nụ cười: “Thế nào, đến bây giờ còn luyến tiếc anh ta? Mục Hoàng Quân, tới đây!”

Nghe vậy, học sinh nam kia đi từ từ đi qua: “Thanh Huyền, đừng làm loạn nữa được không?”

Vân Tử Lăng hơi ngạc nhiên, dáng dấp của cậu học sinh nam này khá giống với Khúc Tịnh Quân.

“Làm loạn? Làm sao, anh yêu cô ta rồi? Anh không nhìn lại xem dáng vẻ bây giờ của anh, là dựa vào ai? Làm sao, thấy được đùi to hơn nên muốn phản tôi?”

Cậu học sinh nam này nhíu mày “Thả Nhã Linh ra đi, cô ấy không liên quan đến chuyện này, là do anh…”

Bốp!

Cô gái tóc xoăn kia hung hăng tát một phát vào mặt Mục Hoàng Quân rồi quát lớn: “Tôi nói cho anh biết, nếu tôi có thể đưa anh lên, thì cũng có thể đạp anh xuống, nếu anh không muốn trở về cái huyện nhỏ kia thì câm miệng lại cho tôi!”

Nghe vậy, tên học sinh nam kia quả nhiên ngậm miệng lại.

“Thấy không, đây chính là người mà cô thích, đáng không? Hả?” Cô gái tóc xoăn kéo tóc của Hoắc Nhã Linh rồi cười lạnh: “Trước thứ hai, cô chuẩn bị cho tôi chín mươi triệu, nếu không tôi sẽ gửi cái video này cho bố mẹ cô, còn có cả toàn bộ thành phố Nam Dương này nữa, đến lúc đó cũng đừng trách tôi đã để cho toàn bộ đàn ông của thành phố Nam Dương thấy bộ dáng trên giường của cô!”

“Chín mươi triệu, ái chà chà, lòng tham cũng không nhỏ nha!”

Một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên.

Mọi người đều sững sờ, quay đầu nhìn lại.

Vân Tử Lăng mỉm cười, từng bước một đi tới.

Vương Linh có chút sợ hãi, rụt rè đi theo sau lưng Vân Tử Lăng.

Bốn cô gái còn lại lập tức vào thế chuẩn bị chiến đấu.

Vân Tử Lăng không để ý đến mấy người đó, trực tiếp đi đến trước mặt Hoắc Nhã Linh, ngồi xuống, rồi nâng cằm của cô ấy lên, để cô ấy nhìn thẳng vào đôi mắt của minh: “Nhìn tôi!”

Ánh mắt rời rạc của Hoắc Nhã Linh bắt đầu dần dần ngưng tụ lại, cô nhìn về phía Vân Tử Lăng, chớp mắt một cái.

“Vẫn còn phản ứng, có thể cứu được.” Cô cười nhạt một tiếng, sau đó đứng lên, nhìn sang bốn cô gái kia rồi nói: “Là ai cho các cô lá gan đánh em ấy? Mấy người bồi thường nổi không?”

Bốn cô gái kia có chút sợ hãi nhìn Vân Tử Lăng, không dám nói gì.

“Ai ui, đây không phải là cô chị dâu nổi tiếng sao? Quả nhiên đúng là người một nhà, làm sao, cô ta cướp đàn ông của tôi, tôi còn không được phép tung tin ra ngoài sao? Có luật nào nói thế không?” Cô gái tóc xoăn kia hiển nhiên là trong giới giang hồ, cô ta cũng không sợ Vân Tử Lăng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 918: Liên minh - Tôi không bán thân

“Luật? Cô đang nói về pháp luật với tôi đấy à? Được thôi, vậy chúng ta nói chuyện một chút, thứ nhất, đàn ông của cô?”

Cô nói xong còn mỉa mai cười một tiếng: “Vậy vì sao cậu ta lại ở cùng với cô ấy? Chuyện này chứng minh được điều gì?”

“Đương nhiên là chứng minh được cô ta giống cô, chính là đồ hồ ly tinh, ngay cả đàn ông của người khác cũng cướp được.” Cô gái tóc xoăn khiêu khích.

“Sai.” Vân Tử Lăng khoát khoát tay chỉ: “Cái này chứng minh được rằng cô không có sức hấp dẫn, ngay cả người đàn ông của mình mà cũng không giữ được, đúng là đồ thất bại!”

Cô gái tóc xoăn: “…”

“Thứ hai, cô cũng chưa kết hôn với cậu ta, Nhã Linh nhà tôi cũng không biết rõ chuyện của hai người nên mới ở cùng cậu ta, thậm chí chúng ta cũng có thể khởi tố bọn cô lừa người!”

“Cái gì? Lừa gạt?”

“Đúng vậy, Nhã Linh ở cùng một chỗ với cậu ta lâu như vậy, cô lại không xuất hiện, nhưng khi vừa có được video của Nhã Linh cô lại xuất hiện, tôi có thể tố cô lập mưu lừa người khác, dù sao không phải nhà nào cũng nhiều tiền như nhà ta.”

“Vân Tử Lăng, cô còn muốn mặt mũi nữa hay không, lại dám thay đổi trắng đen như thế?” Cô gái tóc xoăn kia tức giận.

“Thứ ba, cô tự mình đưa Nhã Linh đến nơi này, tiến hành đe dọa và ẩu đả, cái này tội danh cũng không nhẹ đâu, cô bồi thường được không?”

“Con mẹ nó Vân Tử Lăng, không phải cô ăn chay sao? Cô có tin tôi phát tán cái video này lên mạng không?” Dứt lời, cô ta lập tức lấy ra điện thoại.

“Phát đi.” Cô cười: “Nhưng mà trước khi phát tán, tôi muốn khuyên cô nên đi chào hỏi bố mẹ mình trước, dù sao… bọn họ đã sinh sống ở thành phố Nam Dương lâu như vậy, đột nhiên phải rời khỏi đây, tôi sợ bọn họ không quen.”

Cô gái tóc xoăn khẽ giật mình: “Cô, cô có ý gì?”

Vân Tử Lăng lấy điện thoại di động ra, mở tin tức ra đọc: “Chu Thanh Huyền, con gái của Chu Hoàng, không, chính xác mà nói, là con gái mà tình nhân bên ngoài của Chu Hoàng sinh, Chu Hoàng có một công ty khoảng trăm người, một năm thu được mấy chục triệu, cô còn có một người anh trai, anh trai cô vừa mới thành lập một công ty mới, nhưng vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, nhân viên ở công ty còn chưa đến hai mươi người.”

Nói xong cô nhìn về phía cô ta: “Công ty SKI của chồng tôi nhân viên lên đến hàng ngàn người, trong đó còn có thêm hai mươi cái công ty con, mặt khác nhà họ Hoắc còn có sản nghiệp là khách sạn, khu du lịch, khu ăn uống, hàng năm vẫn luôn đứng đầu thành phố Nam Dương, một năm thu nhập đến vài tỷ đô la đi, cô cảm thấy, nếu chồng tôi biết được em gái anh ấy bị người ta ức hiếp, có tức giận hay không?

“Khẳng định sẽ” Vương Linh lập tức nói.

“Đúng không, thế nhưng Nhã Linh nhà tôi còn là hòn ngọc quý trên tay, người bình thường đều sẽ tức giận, mà có vô số người muốn nịnh bợ chồng của ta, à đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, bạn hợp tác với công ty của bố cô trùng hợp cũng là người muốn nịnh bợ chồng ta, cô nói xem ông ta có thể sẽ cảnh cáo các người không?”

“Cô, cô, cô… vô liêm sỉ!” Cô gái tóc xoăn lập tức hoảng hồn.

“Vô liêm sỉ? Tôi còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa, cô muốn thử xem không?”Cô cười rộ lên, một khuôn mặt vô hại.

Bốn cô gái kia đã sớm hoảng sợ, lập tức quay sang hỏi Chu Thanh Huyền: “Bây, bây giờ phải làm sao đây?

Ánh mắt Chu Thanh Huyền hung ác: “Giết cô ta, không được để người khác biết được chuyện này.”

“Này này, muốn giết người à? Vân Tử Lăng cười một tiếng: “Lá gan đúng là lớn!”

Dứt lời, cô nhìn sang Vương Linh rồi nói: “Người mà tôi đã gọi sắp đến chưa?”

Vương Linh sững sờ, nhìn ánh mắt của Vân Tử Lăng, mấy giây sau mới trả lời: “À à, nãy em đã gọi điện thoại, bọn họ chắc hẳn sắp tới rồi.”

“Các người gọi cho ai? Chu Thanh Huyền lập tức lo lắng hỏi.

“Không có gì, tôi chỉ bảo cô ấy gọi cho chồng của tôi, nói cho anh ấy biết tôi đang ở chỗ này tâm sự với bạn…” Cô cười, bộ dáng ung dung.

Bốn cô gái kia nghe xong liền hoảng sợ, vội nói: “Thật, thật xin lỗi, chúng ta cũng chỉ là nghe Chu Thanh Huyền phân phó, việc này không liên quan đến chúng ta!”

Chu Thanh Huyền thấy những người kia đã phản bội cô ta, trong lòng vô cùng lo lắng.

Nhưng trên mặt còn không muốn nhận thua: “Đừng sợ, cô, cô ta khẳng định chỉ là muốn lừa phỉnh chúng ta mà thôi!”

Bốn nữ sinh kia có chút do dự, không biết nên làm sao bây giờ.

“Chu Thanh Huyền, là giết người đấy, chúng ta cũng không dám làm đâu!”

“Mà, đánh một chút là được rồi, còn giết người… vậy, vậy tôi cũng không dám đâu.”

Hai cô gái còn lại cũng vội vàng khoát khoát tay, hiển nhiên là cũng không dám.

Ánh mắt Chu Thanh Huyền có chút bối rối, cô tôi vội vàng lấy một con dao găm từ trong túi ra: “Các người, các người không dám thì tôi làm!”

Dứt lời, cô ta cầm con dao nhìn chằm chằm Vân Tử Lăng, ánh mắt có chút hoảng sợ.

“Chậc chậc chậc, đúng là to gan, tuổi còn nhỏ mà đã có ý đồ giết người, cô muốn giết tôi và cô ấy? Cô cảm thấy cảnh sát ở thành phố Nam Dương ăn không ngồi rồi sao?”

“Ta, ta, ta…”

“Nếu chúng ta chỉ là người bình thường thì cô có thể che giấu hết tất cả, nhưng cô biết bây giờ cô đang động đến ai không? Tôi là vợ của Hoắc Ảnh Quân, còn kia là em gái của Hoắc Ảnh Quân, cô thấy nhà cô có thể lấy bao nhiêu cái mạng ra để bồi tội?” Vân Tử Lăng lạnh lùng hù dọa cô ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1099

Cạch

Tiếng con dao rơi xuống đất.

“Tôi… tôi, tôi…” Cô ta sợ hãi.

Vô cùng sợ hãi.

“Nếu cô không muốn thì như cô đã nói, trước thứ hai mang chín mươi triệu cho ta, nếu không thì chuyện này không giải quyết dễ thế đâu!” Cô nói xong rồi đưa tay: “Video, giao ra cho ta!”

“Chín… Chín mươi triệu? Tôi lấy chín mươi triệu ở đâu ra?” Cô gái tóc xoăn hoảng hồn.

“Nếu trước thứ hai cô không đưa chín mươi triệu, thì tôi sẽ tự tìm đến tìm bố mẹ cô đòi, tôi tin là bố cô nhất định sẽ đưa tôi, nhưng đến lúc đó cô sống tốt hay không, tôi không bảo đảm được.” Vân Tử Lăng nói xong, trực tiếp xóa video ở điện thoại cô ta đi rồi hỏi: “Ảnh đâu?”

Cô gái tóc xoăn lắc đầu: “Không có, tất cả đều ở trong đó rồi!”

“Cút!”

Nghe vậy, mấy người kia lập tức nhanh chân chạy đi.

“Nhã Linh…” Mục Hoàng Quân vội vàng đi tới: “Em không sao chứ…”

Hoắc Nhã Linh ngước mắt lên nhìn về phía cậu ta, đôi mắt lập tức đỏ lên.

“Thật xin lỗi, anh, anh không biết cô ta…”

“Cút, anh cút đi cho ta.” Hoắc Nhã Linh đột nhiên quát to.

Mục Hoàng Quân sững sờ, có chút nóng nảy nói: “Nhã Linh em nghe anh nói, người mà anh yêu chính là…”

“Bảo cậu cút thì cút đi, nghe không hiểu à?” Vân Tử Lăng nhìn sang cậu ta lạnh lùng nói.

Mục Hoàng Quân đã được chứng kiến sự lợi hại của cô, nghĩ nghĩ, thấy vẫn là ngậm miệng lại, sau đó rời đi.

Vương Linh nhìn xung quanh một chút rồi thấp giọng nói: “Vậy, vậy em cũng đi trước đây.”

Vân Tử Lăng gật gật đầu, nói với cô ấy một tiếng cảm ơn.

“Hu hu hu…” Sau khi mọi người đi về, Hoắc Nhã Linh mới không nhịn được mà ôm gối khóc òa lên.

Vân Tử Lăng ngồi trên mặt đất, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Hoắc Nhã Linh, cô đúng là hèn nhát! Dáng vẻ hung hăng xảo trá mắng chửi tôi lúc trước đâu rồi?”

“Hu hu hu, cô thì biết cái gì chứ, tôi… tôi… tôi như thế … hu hu hu.”

“Như thế cái gì? Yêu cậu ta như vậy sao? Cậu ta lừa cô?” Vân Tử Lăng nói tiếp.

Hoắc Nhã Linh không để ý cô, vẫn tiếp tục khóc.

“Buổi tối hôm trước cô khóc trên ban công cũng là vì cậu ta sao?” Vân Tử Lăng hỏi.

Tiếng khóc của Hoắc Nhã Linh lập tức ngừng lại, cô ta nhìn sang Vân Tử Lăng rồi hỏi: “Cô, sao cô biết được?”

“Hoắc Nhã Linh, cô là vì quá thích Khúc Tịnh Quân nên mới tìm một thế thân sao? Nếu cô muốn tìm thì ít nhất cũng phải tìm một người tốt chứ, cái thằng này còn không có một nửa oai phong của Khúc Tịnh Quân, cô nhìn xem, người còn chưa cao đến mét tám nữa? Còn đen hơn, lại không có chút hài hước nào, cô xem dáng vẻ hèn nhát kia đi, cho tới bây giờ Khúc Tịnh Quân đều không như thế, cô chưa quên dáng vẻ anh ấy gào thét với cô chứ? Đây chính là khí thế ngang ngược!”

Hoắc Nhã Linh: “…”

“Haizz, nếu cô đã thích dáng vẻ kia, thì tôi sẽ tìm cho cô, nhất định sẽ giới thiệu cho cô một người tốt, nếu cô ra ngoài nhiều hơn thì sẽ biết xem túi xách, quầ áo, hàng hiệu, cô nhìn lại cô bây giờ, ngay cả cái cơ bản nhất là nhìn người mà cô cũng không thấu, cô có thấy chính mình thất bại không?”

“Còn nữa, cô thật sự đã làm chuyện đó với cậu ta thật rồi sao, trời ạ, cô thua chắc rồi, người xấu như vậy!”

Hoắc Nhã Linh: “…”

“Đúng rồi, cô có uống thuốc không đó, nếu thật sự mang thai, không phải cô thật sự sẽ sinh ra một đứa người ngoài hành tinh xấu xí sao…”

“Phụt.” Hoắc Nhã Linh lập tức nhịn không được mà bật cười.

“Nào đến mức như cô nói chứ.”

Nghe vậy, Vân Tử Lăng vươn tay vuốt vuốt tóc của cô ta: “Cười lên là tốt rồi, không có việc gì đâu, xem như là bị chó cắn đi, biết trước càng sớm càng tốt, về sau tránh phải lún càng sâu, tôi tin sau này nhất định cô sẽ gặp được người tốt, thật lòng yêu thương cô, so với Khúc Tịnh Quân còn tốt hơn!”

“Tại sao lại giúp ta?” Hoắc Nhã Linh nhìn chằm chằm Vân Tử Lăng hỏi.

“Tôi có giúp cô sao?” Cô nhíu mày, nhún vai.

“Tôi sẽ không cảm kích cô!” Hoắc Nhã Linh đỏ hồng mắt nói.

“Được, vậy là tốt rồi, cô vẫn nên giữ nguyên thái độ đấy với tôi thì hơn, biết chưa?” Cô cười lên, cũng không ngại cô ấy tức giận.

Thật ra nếu nói thật, cô vẫn rất thích cô ấy.

Ngoại trừ tính tình không tốt, nhưng cô ấy rất thẳng thắn thực tế.

Cái mũi của Hoắc Nhã Linh chua chua, đột nhiên, cô ấy ôm lấy Vân Tử Lăng, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị… chị dâu!”

Vân Tử Lăng khẽ giật mình.

Chị dâu?

Cô ấy gọi cô là chị dâu?

“Này, Hoắc Nhã Linh!” Cô giật cô ấy ra “Tôi giúp cô, nhưng cô đừng tùy tiện gọi tôi là chị dâu được không, ai là chị dâu của cô chứ!”

Hoắc Nhã Linh đỏ mắt: “Cô cũng đã gả cho anh trai của tôi rồi, cô chính là chị dâu của tôi, hu hu hu, tôi mặc kệ, về sau cô phải bảo vệ tôi! Bảo vệ tôi cho đến khi tôi tìm được người kia mới thôi!”

Dứt lời, cô ấy lập tức ôm thật chặt bờ vai của cô: “Tôi giúp cô thuyết phục mẹ tôi có được không?”

“Cái gì vậy, tôi cũng không muốn thế đâu… Cô đừng làm loạn!”

“Chị dâu, chị dâu, chị dâu! Cô chính là chị dâu tôi!”

“Cô ngậm miệng, không được kêu!”

“Tôi cứ gọi, chị dâu, chị dâu…”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Nhã Linh thật sự mở lòng với Vân Tử Lăng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.