Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 576



CHƯƠNG 576

Sau đó, mỗi ngày trôi qua, anh đều phát hiện cô là một kho báu mãi không thể khai thác hết.

Trên người cô mãi mãi có thứ khiến anh cảm thấy mới mẻ, cũng không thể từ bỏ được nữa…

Vì thế vốn là phim kinh dị mà đàn ông thích xem nhất thì chỉ có Tô Nhược Hân xem, còn Hạ Thiên Tường thì chỉ chú ý việc đưa đồ ăn thức uống, sau đó đưa khăn giấy cho cô.

Cô gái vừa ăn vừa xem phim, đáng yêu đến mức anh muốn hôn một cái.

Tiếc là đang ở trên máy bay, anh không hôn được.

Khi xuống máy bay.

Hạ Thiên Tường đích thân chạy xe, lần này cũng không phải xe taxi như khi cô đến nữa.

Tô Nhược Hân nhớ lại hành trình mấy ngày nay, vẫn thấy hơi ngượng ngùng: “Hạ Thiên Tường, tối nay ngủ đủ giấc, không được thức khuya làm việc nữa.”

“Em… Em biết cả sao?” Hạ Thiên Tường hơi ngạc nhiên.

“Ơ, anh không biết tôi là ai à? Tôi vừa nhìn đã biết gần đây anh ngủ không ngon, Hạ Thiên Tường, hứa với tôi, tối nay nhất định phải ngủ ngon.”

“Em không ở bên cạnh anh, anh không ngủ ngon được.”

“Không phải anh có viên ngọc à?” Tô Nhược Hân nhìn về phía cổ của Hạ Thiên Tường, đã mấy ngày cô không mượn ngọc của anh rồi.

Cô cảm thấy mình nên biến những thứ xuất hiện trong đầu thành của riêng mình, sau đó mới bổ sung thêm kiến thức mới.

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

“Ngọc cũng không thể giúp ngủ ngon nữa.”

“Ặc, vậy anh đợi tôi, tôi sẽ lập tức kê một đơn thuốc gửi cho Phương Tấn, buổi tối trước khi ngủ nhớ uống thuốc đấy.”

“Không thích, đắng lắm.” Đây là Hạ Thiên Tường nói thật lòng, đi chơi với Tô Nhược Hân mấy ngày nhưng anh vẫn mang theo thuốc chữa vị giác, chưa từng bỏ ngày nào.

Có Tô Nhược Hân quan sát, anh cũng không dám bỏ liều.

Cho nên vị giác của anh bây giờ đã rất nhạy.

Anh ăn cái gì cũng có thể nếm ra chua ngọt đắng cay.

“Tôi cho anh ăn kẹo.”

Nghe thấy Tô Nhược Hân muốn cho mình kẹo, Hạ Thiên Tường không ngừng lắc đầu: “Không muốn.”

Anh không muốn ăn kẹo sầu riêng nữa, lúc vị giác bị mất anh đã không ăn được thứ đó rồi, bây giờ vị giác hồi phục càng không thể thưởng thức được hơn.

Thấy dáng vẻ căng thẳng của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân không khỏi bật cười: “Lần này không phải kẹo sầu riêng, là kẹo bạc hà, được không?”

Lúc này Hạ Thiên Tường mới thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Tô Nhược Hân kê đơn thuốc, sau đó ngẩng đầu thấy xe chạy về phía khu biệt thự lưng chừng núi, cô bèn nói: “Tôi nhớ Chúc Hứa, đi về chung cư đi.”

Cô muốn đi gặp Chúc Hứa, sau đó mới về chỗ của Tăng Hiểu Khê.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.