Con Chó Của Pavlov

Chương 47



Không ai dám đi tìm câu trả lời. Cuối cùng cũng không ai chủ động đi tìm ai, cuộc sống lại trở lại bình lặng. Thời gian trôi qua vừa nhanh vừa chậm, thi thoảng khi Phương Duy nghĩ đến, sẽ có cảm giác mơ hồ như là “Có lẽ mình và Chu Duệ Quân thật sự đã kết thúc tại đây”. Tất cả những cảm xúc mãnh liệt và vang dội khi đó, bây giờ nhớ lại dường như đã bị ngăn cách bởi nhiều lớp màn che, dù sao cũng không thể nắm bắt rõ ràng được.

Phương Duy dần dần quen với việc làm một mình, ăn một mình, trở về nhà mà không có ai để nói chuyện cùng. Thỉnh thoảng cậu cũng đến gặp Đàm Tây Nguyên, người đã đi làm trở lại nhưng tinh thần thì vẫn uể oải không thấy khá lên.

Gần bệnh viện rất khó tìm được chỗ đậu xe, mấy ngày trước cậu đã bị phạt vì đậu xe trái phép nên gần đây cậu cụp đuôi làm người đàng hoàng, không dám đậu xe lung tung nữa. Vì vậy Phương Duy đến tòa nhà thương mại đối diện, trước kia công ty của chị gái cậu được đặt ở đây, mấy năm trước đã thay đổi địa chỉ nhưng quản lý tòa nhà thì vẫn không thay đổi, Phương Duy nhờ tên chị gái mình mà được vào, tìm được một chỗ đậu xe tạm thời. Tuy nhiên, tòa nhà thương mại vẫn còn cách bệnh viện một quãng đường vì vậy cậu chỉ có thể đỗ xe rồi đi bộ đến.

Phương Duy nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh, đặt trái cây và thuốc bổ sung dinh dưỡng cậu mang tới xuống rồi đi gặp Đàm Tây Nguyên, người cả ngày chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện, mới chỉ trong mười ngày mà đã sụt cân rất nhiều.

“Anh chưa ăn tối đúng không? Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, tốn không nhiều tg đâu…” Phương Duy lo lắng anh Đàm không chăm sóc được thân thể của mình nên hễ rảnh rỗi là sẽ đến bệnh viện kéo anh đi ăn cơm, vận động. Nhưng hôm nay rõ ràng là không cần thiết, vì Phương Duy còn chưa nói xong đã nhìn thấy cái hộp quen thuộc trên bàn.

Đàm Tây Nguyên đưa mắt về phía đó, thấy hộp cơm bày ở trên bàn xong thì lại dời mắt đi.

Phương Duy hỏi giọng chắc chắn: “Là Tạ Hành mang tới ạ?”

“Ừ.” Đàm Tây Nguyên trả lời.

Khi những chuyện này xảy ra, Tạ Hành ở bên cạnh lo lắng suông mà lại không dám tự tới, liền thường xuyên hỏi Phương Duy cái này cái kia, làm cho Phương Duy hiếm khi khó chịu, hai người cãi nhau to. Sau đó không biết tại sao mà Tạ Hành hiểu ra, cuối cùng cũng dám chạy đến chỗ Đàm Tây Nguyên lởn vởn. Đưa cơm, thuê y tá, làm tất cả những gì có thể làm được. Dù Đàm Tây Nguyên có nghiêm mặt ntn thì cũng sẽ có lúc thả lỏng.

“Em ở lại ăn với anh đi, cậu ấy mua nhiều.” Đàm Tây Nguyên gọi cậu.

Phương Duy nhìn hộp thức ăn rõ ràng là dành cho hai người, thầm nghĩ chắc là Tạ Hành muốn ở lại ăn chung nhưng tiếc là có người không muốn. Nghĩ đến Tạ Hành luôn thuận lợi trong tình trường, lần này thế mà lại vấp ngã.

Chân trời vang lên tiếng sấm sét, mùa mưa còn chưa qua, mắt thấy mây đen kéo đến, mưa to lại sắp đến. Sau bữa ăn vội vàng, Đàm Tây Nguyên bảo Phương Duy nhanh chóng rời đi, tránh cho chút nữa mưa to sẽ không dễ lái xe. Khi hai người đi tới cửa phòng bệnh, thiết bị trong phòng bệnh đột nhiên phát ra âm thanh chói tai, sắc mặt Đàm Tây Nguyên thay đổi, xoay người loạng choạng bấm chuông. Trong lúc nhất thời, nhịp tim của anh dâng lên tận cổ họng, ngay cả Phương Duy cũng toát ra mồ hôi lạnh.

Bác sĩ tới rất nhanh, Đàm Tây Nguyên lau mặt nói: “Không sao, không sao, em đi trước đi.”

Phương Duy do dự: “Anh Đàm… Anh đừng mệt mỏi quá.”

“Ừ.” Đàm Tây Nguyên đáp. Các bác sĩ và y tá vây quanh giường bệnh từ trong ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy gò má gầy guộc của Trang Việt xuyên qua kẽ hở của bộ quần áo trắng, anh gượng cười nói: “Anh biết rồi.”

“Còn Tạ Hành…” Phương Duy biết mình không nên nói thay cho Tạ Hành, công bằng mà nói, Tạ Hành đối xử với cậu rất tốt, nhưng con người không chỉ có một mặt, cậu không thể giải thích thay một ai đó trước mặt người khác được.

Đàm Tây Nguyên nhìn những vết nứt trên sàn, bình tĩnh nói: “Anh biết đó không phải là lỗi của cậu ấy, nhưng rất khó để anh không giận chó đánh mèo.”

Phương Duy ngậm miệng, không nói được lời nào.

Trước khi đi, cậu nhìn lại Đàm Tây Nguyên đang đứng dựa vào mép khung cửa, dáng người gầy gò, bóng anh bị ánh đèn của bệnh viện kéo thật dài nhưng nét mặt anh rất bình thản. Phán quyết đã được đưa ra, người lái xe gây ra tai nạn phải chịu trách nhiệm chính, hung thủ thực sự, em họ của Tạ Hành thì không bị trừng phạt dưới bất kỳ hình thức nào. Phương Duy nhớ lại những ngày gần đây ở cùng nhau, Đàm Tây Nguyên vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh.

Khi rời khỏi bệnh viện, Phương Duy có thể nhìn thấy một đám mây đen lớn đang dần dần kéo đến, gần như bao phủ cả bầu trời, một cơn bão đang lặng lẽ hình thành.

Tòa nhà thương mại có hàng chục tầng, bên trong là mấy công ty lớn. Lúc này đã quá giờ tan sở, lại là thứ sáu nên tòa nhà vắng tanh. Phương Duy đi đến thang máy ở tầng một, chuẩn bị đi thang máy đến bãi đậu xe ngầm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 232: Đi bệnh viện tìm lục minh

Trong lúc chờ thang máy, đầu óc cậu thả lỏng, một đống chuyện lăn lộn bên trong. Đến mức khi cửa thang máy mở ra, cậu hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

Chắc là Chu Duệ Quân vừa tan sở, hắn đang cúi đầu nhìn điện thoại. Khi nhận ra không có ai đi vào trong thang máy, hắn nghi ngờ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Phương Duy.

Cửa thang máy sắp đóng lại, bước chân của Phương Duy vẫn ở nguyên tại chỗ không có động tĩnh gì, ngay trước khi cửa thang máy sắp đóng lại, Chu Duệ Quân đã vươn tay ấn xuống. Cánh cửa di chuyển theo hướng ngược lại, chậm rãi mở ra.

Phương Duy chớp mắt vài lần, lén lút nhìn bản đồ hướng dẫn ở cửa thang máy, Chu Duệ Quân chú ý đến hành động nhỏ của cậu, ngón tay vẫn còn đặt trên nút mở cửa, lơ đãng nói trước: “Không cần nhìn, là một cty không liên quan gì đến cậu.”

Phương Duy xấu hổ, không biết đặt mắt ở đâu, lúc này mới ngập ngừng bước vào thang máy.

Chỉ có hai người họ trong thang máy, trong chốc lát không ai nói gì. Ánh mắt Phương Duy đảo loạn, trong đầu tràn đầy câu nói vừa nãy của đối phương.

Thang máy nhanh chóng đến tầng một, cửa vừa mở ra, Chu Duệ Quân liền đi lướt qua cậu, ra khỏi thang máy trước.

Chỉ là một động tác đơn giản, thậm chí Phương Duy còn không kịp phản ứng, nhưng lại có cảm giác như bị đâm. Nhìn bóng lưng hắn từ phía sau, trong lòng cậu bỗng không khỏi cảm thấy chua xót.

Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy? Mỗi ngày đều suy nghĩ mình có thích Chu Duệ Quân không, có muốn làm lành với hắn không thì có ý nghĩa gì? Cậu gần như quên mất rằng Chu Duệ Quân không thích cậu chút nào – thậm chí còn ghét cậu. Nhưng cho dù thời gian có trôi qua bao nhiêu, trải qua bao nhiêu chuyện, chịu bao nhiêu tổn thương, cậu vẫn không chịu tiến bộ, vẫn là một kẻ khờ khạo nóng đầu.

Sau khi Triệu Diên bị từ chối, anh kiên quyết không dây dưa nữa, nhanh chóng ném mình vào mối quan hệ tiếp theo. Thích được chia ra thành rất nhiều loại, trăm ngàn dáng vẻ – hèn nhát, táo bạo, hèn mọn, kiêu ngạo, tùy tâm sở dục, lo trước lo sau… Hiển nhiên, Phương Duy biết rằng mình thích Chu Duệ Quân một cách hèn mọn. Dường như cậu bị thiếu nhân cách độc lập trong chuyện tình cảm này, luôn mặc cho người ta sắp xếp rồi sa vào trong đó.

Chu Duệ Quân đi về phía trước vài bước mà không dừng lại, Phương Duy không đi theo. Đối phương dừng lại trước, quay đầu lại hỏi: “Cậu còn muốn lên à?”

Phương Duy trả lời theo bản năng: “Không.”

Chu Duệ Quân lại cau mày, ý tứ rõ ràng: Vậy mà còn không ra ngoài.

Phương Duy do dự một chút, cuối cùng cũng bước ra khỏi thang máy, đi tới bên người Chu Duệ Quân, không khỏi hỏi: “Bây giờ cậu có công việc mới rồi à?”

“Cậu nghĩ sao?” Chu Duệ Quân hỏi ngược lại, ngữ khí không tốt.

Phương Duy suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Tôi biết cậu không cần người khác, nhất là tôi xen vào chuyện của cậu…”

“Đã biết rồi thì tại sao sao còn làm như vậy?” Chu Duệ Quân liếc cậu một cái, lớn tiếng cắt ngang.

Trong giây lát Phương Duy không thể đưa ra lý do hợp lý.

Khóe mắt Chu Duệ Quân thoáng nhìn thấy ngón tay cậu xoắn vào nhau, liền biết người này đang hoảng sợ, vì vậy hắn dịu giọng lại nhưng vẫn cứng ngắc nói: “Tôi không cần cậu bồi thường hay là áy náy gì.”

“Cậu chỉ cần tôi ngoan ngoãn bị cậu trả thù thôi à?” Đầu óc Phương Duy còn chưa kịp hiểu rõ đã đáp trả trước. Nói xong chính cậu cũng sững sờ.

Chu Duệ Quân cũng sửng sốt.

Bọn họ đang lâm vào bế tắc thì phía trước có người cười to: “Chu Duệ Quân, mau lên xe đi, biết mấy giờ rồi không. Ồ, Phương Duy cũng ở đây à?”

Người nói chuyện đi về phía trước vài bước, Phương Duy nhận ra đó là Lưu Vũ Phong, cậu cười cười xem như chào hỏi.

“Sao thế? Phương Duy muốn uống rượu với chúng ta à?” Đối phương hỏi.

“Hả?” Phương Duy không hiểu.

“Không phải, tôi tình cờ gặp thôi.” Chu Duệ Quân giải thích thay cậu.

Lưu Vũ Phong tặc lưỡi: “Tôi phát hiện hai người rất có duyên.”

Ai nói không có đâu.

Phương Duy mỉm cười không nói gì, Lưu Vũ Phong lặng lẽ chọc vào tay cậu, nhiệt tình mời: “Phương Duy, cậu đi cùng bọn anh không? Toàn là bạn bè và đồng nghiệp thôi – đồng nghiệp cũ, anh đang nói về Chu Duệ Quân á, cậu biết cậu ta từ chức rồi đúng không?”

“Biết rồi ạ.” Phương Duy trả lời.

“Có muốn đi với bọn anh không? Thằng Chu Duệ Quân này đi thoải mái thật, còn chưa ăn bữa tối chia tay với chúng tôi đâu.” Lưu Vũ Phong không câu nệ tiểu tiết, nâng tay lên ôm Phương Duy, tốc độ nói chuyện nhanh như là đạn pháo: “Lần này cậu ta không tránh được vụ uống rượu với bọn anh đâu, vợ anh kết hôn xong dữ kinh khủng, anh không dám uống nhiều, cậu đến còn cản rượu được cho Chu Duệ Quân.”

“Em…” Phương Duy bị trọng lượng trên vai đè cho thấp xuống một chút, vừa định từ chối thì lại cảm thấy vai nhẹ hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 35

Chu Duệ Quân nhấc cánh tay của Lưu Vũ Phong lên: “Trông cậu ta giống người uống được rượu à?”

Lưu Vũ Phong mỉm cười nói cũng chưa chắc mà.

Chu Duệ Quân buông cánh tay của hắn ra: “Được rồi, cậu ấy còn có việc phải làm, không phải nói mọi người đều sắp tới rồi à? Mau đi thôi.”

Lưu Vũ Phong phất tay: “Phương Duy không đi thật à? Vậy bọn anh đi trước đây, có thời gian thì đi chơi nhé.”

Phương Duy mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Họ đỗ xe ở cùng một hướng nên lại đi cùng vài bước, khi bước xuống bậc thang, ánh sáng ở bãi đậu xe lờ mờ, Phương Duy nhất thời không chú ý, dưới chân lảo đảo, nếu không phải bên cạnh có người tinh mắt nhanh tay đỡ thì chắc chắn cậu đã ngã xuống.

“Nhìn đường.” Chu Duệ Quân nhanh chóng buông tay, sau đó lên xe với Lưu Vũ Phong.

Phương Duy đứng tại chỗ, nhịp tim đột nhiên hơi dừng lại, sau đó lại bắt đầu đập nhanh.

Trước khi cơn mưa ập xuống, Phương Duy trở về nhà. Sấm sét lóe lên ngoài cửa sổ, con mèo ngoài mạnh trong yếu đã sợ hãi kêu meo meo từ sớm. Phương Duy thậm chí còn không có thời gian để thay giày, vội đóng cửa sổ ngăn bão ở bên ngoài trước.

Sau bữa tối, Phương Duy nằm trên giường xem bạn học cũ livestream chơi game, con mèo không bao giờ thích gần người cũng đang bám lấy cậu. Nhạc chuông đột ngột vang lên, cơ thể mãi duy trì một tư thế cứng ngắc, lúc đưa tay đi cầm điện thoại thì xương kêu răng rắc.

“Xin chào.”

“Là Phương Duy à?” Giọng đối phương hơi quen thuộc, đột nhiên lẩm bẩm: “Dm, điện thoại Chu Duệ Quân không có tiền à, thế mà cũng không biết nạp.”

“… Anh Lưu ạ?” Phương Duy mơ hồ nhận ra đó là ai.

“Anh đây.” Lưu Ngọc Phong miễn cưỡng dựa vào tường: “Cậu đến đón anh với Chu Duệ Quân được không? Bọn anh say hết rồi.”

“…” Phương Duy hết hồn: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, cậu mới phát hiện ra bên kia hoàn toàn không đề cập đến địa chỉ, Phương Duy gọi lại lần nữa, Lưu Vũ Phong há miệng, nửa ngày sau mới nói rõ được địa chỉ.

Tình bạn của đàn ông chỉ cần vài ly rượu, một bữa cơm là được, chưa kể Phương Duy và Lưu Vũ Phong đã cùng nhau đi du lịch tự lái mấy ngày nên đương nhiên đối phương sẽ không coi cậu là người ngoài. Phương Duy còn khó từ chối hơn.

Họ tổ chức tiệc tại một quán bar trong thành phố, Phương Duy vừa tìm được một chỗ đậu xe thì cơn mưa lớn bất ngờ ập đến, cậu suýt nữa bị xối ướt sũng.

Ánh đèn trong quán bar lờ mờ, Phương Duy bước vào mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Khi cậu sắp gặp Chu Duệ Quân thì sẽ luôn như vậy. Nhưng bây giờ thì lại chưa thấy, người đầu tiên cậu gặp là Lưu Vũ Phong, người đàn ông uống quá chén đang bị mọi người xung quanh ép buộc uống rượu “giao bôi” với một người phụ nữ.

“Phương, Phương Duy!” Lưu Vũ Phong say khướt đứng lên chào hỏi cậu.

Người nọ thoát ra khỏi vòng vây chặt chẽ, đi từng bước một tới trước mặt cậu: “Đến nhanh vậy.”

Phương Duy không biết phải trả lời như thế nào.

“Đừng nói với vợ anh nhé.” Lưu Vũ Phong vỗ vai cậu.

“Hả?” Phương Duy không hiểu.

“Khi nãy chỉ là đùa thôi.” Lưu Vũ Phong cười nói.

Ồ, Phương Duy hiểu rồi, hắn đang nói đến màn “rượu giao bôi”.

Phương Duy gật đầu, sau đó hỏi: “Bây giờ về à? Chu…”

Cậu dừng lại, Lưu Vũ Phong nhanh chóng tiếp lời: “Vốn là định đi nhưng mọi người lại uống đến tăng hai. Chắc là Chu Duệ Quân đang ở trong nhà vệ sinh, cậu giúp anh tìm đi, tìm được rồi chúng ta đi luôn.”

Phương Duy chậm rãi gật đầu. Lưu Vũ Phong xua tay, yếu ớt nói: “Uống nhiều quá rồi, anh ngồi một lát.” Hắn nhìn chung quanh, khó hiểu lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, khi nãy Tổng giám đốc Thẩm…”

Xung quanh ồn ào quá, tiếng nhạc ở sàn nhảy đang đến đoạn cao trào, Phương Duy không nghe thấy hắn nói gì, cậu quay người đi vào phòng tắm tìm người.

Quán bar có mấy tầng, Phương Duy tìm liên tiếp ở mấy phòng vệ sinh nam nhưng đều không tìm được. Lúc đầu cậu còn lo lắng không biết gặp nhau rồi thì sẽ nói gì, nhưng mở liên tiếp mấy cánh cửa ra cũng không thấy ai, thế là lại bình tĩnh lại.

Sao mà chỉ một cuộc điện thoại thôi cậu đã có mặt rồi?

Cửa sổ mở toang, gió và mưa lẫn với bụi bay vào. Phương Duy ngửi thấy mùi tanh, đầu óc tê liệt. Vào một đêm đã được chú định là không yên tĩnh như thế này, đáng ra cậu nên nằm trên sô pha hay giường, chơi game hoặc xem livestream thay vì bất chấp mưa gió đi đón một người “không liên quan gì đến mình”, đúng không?

Bất tri bất giác đã đi tới cửa sau quán bar. Ở đây ít người, tiếng ồn ào phía trước bị chặn lại nhưng lại có một giọng nói ngắt quãng khác truyền đến.

“Cậu… còn…” Chỉ có thể nghe rõ ràng mấy chữ, nhưng trong giọng điệu lộ ra vẻ khinh thường rõ rệt.

Phương Duy cau mày, tiến lên trước vài bước. m thanh dần dần trở nên rõ ràng: “Tôi chỉ nhắc tới với cậu một lần, cậu từ chối là được rồi. Tiểu Chu, nói thật, tôi cũng chưa từng ép cậu cái gì đúng không…”

Hẳn là hai người, nhưng người bị hỏi vẫn chưa trả lời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 97: Âm Mưu (3)

“Cậu cần gì phải làm tôi khó xử trước khi đi?” Giọng người đang nói đột nhiên thay đổi, trở nên hơi vặn vẹo: “Đương nhiên, cậu cho là báo cáo tôi thì sẽ làm tôi tổn thất gì à?”

“Không tổn thất thì hôm nay ông tới nói với tôi chuyện này làm gì?” Là giọng nói của Chu Duệ Quân. Phương Duy hết hồn.

Một người khác cố nén tiếng cười trong cổ họng, tiến lên một bước: “Cậu có thể ở lại đơn vị lâu như vậy là vì tôi cảm thấy cậu thức thời, qua cầu rút ván quả thật là không hay chút nào…”

Chu Duệ Quân cười mỉa mai và nói: “Qua cầu rút ván ở đâu ra? Giám đốc Thẩm, tôi không có hứng thú với chuyện bị ông đè, càng không có hứng thú với ông. Cây cầu căn bản chưa từng được xây nên, chính ông để lại khuyết điểm, làm sao có thể coi là tôi qua cầu rút ván?”

Đoạn văn này không khác gì sấm to trên mặt đất, lượng tin tức khổng lồ đến mức khiến Phương Duy giật mình lùi lại một bước, tiếng giày cọ xát với sàn nhà vang lên rất rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.

“Ai?” Thẩm Sĩ Tắc phản ứng rất nhanh, thấp giọng hỏi.

Tim của Phương Duy đập thình thịch, bị bại lộ dưới ánh sáng. Thẩm Sĩ Tắc nheo mắt vài giây mới nhận ra, một lúc sau mới cười nói: “Thì ra là bạn trai nhỏ đến.”

Chu Duệ Quân cau mày.

Ánh mắt Phương Duy đảo qua đảo lại giữa hai người, vừa bối rối vừa kinh ngạc, lại không biết nên hỏi như thế nào. Cuối cùng, ánh mắt cậu dán chặt vào Chu Duệ Quân.

Đối phương cũng đang nhìn cậu, vài giây sau mới đứng thẳng dậy nói: “Đi.”

Hắn đột nhiên mở miệng nói một chữ đi, Phương Duy không hiểu hắn đang nói với ai. Mãi cho đến khi Chu Duệ Quân đi tới bên cạnh cậu, thấp giọng nói: “Đi, đi ra ngoài trước.”

Phương Duy sững sờ tại chỗ, trong hơi thở cậu toàn là mùi rượu nồng nặc trên người Chu Duệ Quân. Đối phương hiển nhiên là đang say, còn là rất say.

“Đi cái gì? Cậu không có hứng thú với tôi mà có hứng thú với mấy cậu trai như này à?” Thẩm Sĩ Tắc ở đằng sau lên tiếng: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Chu Duệ Quân dừng lại.

Thẩm Sĩ Tắc quay sang Phương Duy nói: “Phương Duy phải không? Tôi đã gặp cậu mấy lần rồi.”

Phương Duy không chắc ông ta có ý gì.

“Vào lúc được thăng chức, tôi còn đề cập cậu với Tiểu Chu, cậu biết không? Lúc đó cậu ta còn do dự.”

“Ý của ông là gì?” Phương Duy hỏi.

“Nghĩa là cậu ta muốn đưa cậu cho tôi chơi…”

“Dm ông câm miệng cho tôi!” Chu Duệ Quân đột nhiên xoay người, ngữ khí hung ác.

Thẩm Sĩ Tắc cũng bị hắn làm cho sửng sốt, sau đó cười nói: “Cái gì? Bây giờ không còn làm việc dưới quyền tôi nên dám nói chuyện với tôi như vậy rồi à?”

“Ông nghĩ sao?” Toàn thân Chu Duệ Quân tràn ngập hơi thở hung ác, từng bước một tới gần Thẩm Sĩ Tắc: “Dm tôi nhịn ông lâu lắm rồi đấy.”

Thẩm Sĩ Tắc không thèm để ý, trên môi vẫn treo nụ cười: “Ồ? Vậy cậu làm gì được tôi? Lại đi báo cáo tôi một lần à? Dm cậu làm thử cho tôi xem nào?” Nói xong câu cuối cùng, ông ta đã nghiến răng nghiến lợi.

Hai mắt Chu Duệ Quân đỏ ngầu, vươn tay nắm lấy cổ áo Thẩm Sĩ Tắc, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ: “Cái thứ liệt dương vô dụng như ông.”

“Bốp!”

Phương Duy chưa kịp ngăn thì Thẩm Sĩ Tắc đã vung nắm đấm, may là Chu Duệ Quân đã đoán trước được, quay đầu tránh khỏi.

Thẩm Sĩ Tắc bị vạch ra khuyết tật của mình, cố gắng nở một nụ cười đầy vẻ tức giận: “Mày nói thêm câu nữa thử xem?”

Phương Duy vội vàng tiến lên kéo Chu Duệ Quân, miệng đối phương lại nhanh hơn một bước: “Ông là thứ liệt dương vô dụng.”

Phương Duy hoàn toàn là người ngoài cuộc, nhìn hai người bâu vào đánh nhau. Chu Duệ Quân uống quá nhiều, bước chân yếu ớt, cơ thể suy nhược, đánh qua đánh lại một hồi liền lộ ra sơ hở, tình thế bèn nghiêng về phía Thẩm Sĩ Tắc đang tức giận.

Chu Duệ Quân ngã xuống đất, li3m khóe miệng bị rách, nắm đấm của Thẩm Sĩ Tắc cũng theo sát mà hắn không tránh được. Phương Duy hoàn toàn không có kinh nghiệm đánh nhau, quơ được món đồ bên cạnh thì dùng nó đập vào lưng Thẩm Sĩ Tắc, ông ta chúi người về phía trước, ngã mạnh xuống đất.

Phương Duy không có thời gian quan tâm ông ta mà đi đỡ Chu Duệ Quân trước, lúc này đã không còn để ý tới ân oán yêu hận gì nữa.

“Cậu không sao chứ?” Phương Duy hỏi.

Chu Duệ Quân né tránh, chống tay xuống đất, cố gắng tự đứng dậy nhưng bước chân hắn mềm nhũn, không đứng dậy được. Phương Duy nhìn thấy cảnh tượng xấu mặt ấy, Chu Duệ Quân quay mặt đi.

Phương Duy dở khóc dở cười, nắm lấy cánh tay hắn, không cho hắn cơ hội từ chối: “Để tôi đỡ cậu…”

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn.

Phương Duy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ôm chặt, đặt ở trước ngực. Cậu ngơ ngác nhìn phía trước, một mảng tối đen, cúc áo đối phương bằng kim loại áp sát vào mặt cậu, rất lạnh. Mà trong hơi thở toàn là mùi rượu nồng nặc cũng chậm rãi tản ra mùi tanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.