Con Rể Quyền Quý

Chương 118-120



Chương 118

“Nói anh rể kia của cô đấy! Không phải khi nãy còn rất mạnh miệng sao? Có bản lĩnh thì gọi anh ta đến đổi chất đi!”

Bạn của Lưu Nhiên khoanh hai tay lên ngực, dáng vẻ đắc ý: “Vô dụng, cái thứ gì không biết.”

Trương Thành ngồi ở đó lập tức đứng bật dậy, cũng không quan tâm xung quanh có rất nhiều người mà thẳng thừng quát to với bạn của Lưu Nhiên: “Anh thì là cái thứ gì? Đang nói ai đấy!”

Trương Thành gây ra động tĩnh không nhỏ, dẫn tới ánh mắt của rất nhiều người, mấy chuyên gia y học tới từ tỉnh khác đều nhíu mày, một bác sĩ khá lớn tuổi đứng dậy đi qua, cất cao giọng nói với bên này: “Chuyện gì đấy?”

“Thầy.” Lưu Nhiên vội vàng đứng dậy, bác sĩ vừa hỏi này là bác sĩ Triệu nổi tiếng của tỉnh Tô.

Triệu Khuông gật đầu: “Ở đây có nhiều tiền bối thế mà mấy người lại cãi nhau, còn ra thể thống gì nữa!”

“Thầy, cái này không trách con được mà” Lưu Nhiên vội vàng giải thích: “Khi nấy con đang thảo luận một vài kiến thức học thuật với mọi người, kết quả có người đi tới, không phải bác sĩ cũng không học ngành y, lại bắt đầu nói con sai hết, còn quát mắng con nữa.”

“Đúng đúng đúng.” Người ở bên cạnh Lưu Nhiên cũng vội vàng đứng dậy nói: “Bác sĩ Triệu, người nọ không chỉ nói Lưu Nhiên còn nói cả ngài nữa.”

“Nói tôi?” Bác sĩ Triệu nhíu mày, sắc mặt hơi khó chịu.

Lưu Nhiên cười châm chọc, thật ra khi nấy Trương Thác cũng không nói bác sĩ Triệu thế nào, chỉ là lúc Lưu Nhiên khoác lác cho mình còn kéo cả bác sĩ Triệu vào, mà Trương Thác thì phê bình cái cách chữa trị theo Lưu Nhiên nói là nghiên cứu cùng bác sĩ Triệu, bị người ta nghe thấy nên cho rằng cũng đang phê bình bác sĩ Triệu.

“Bác sĩ Triệu, người nói ngài có quen biết với mấy người trước mặt, khi nãy bọn con bất mãn nên nói mấy câu, bọn họ lập tức đứng dậy quát tháo.” Người bên cạnh Lưu Nhiên chỉ mấy người Từ Uyển.

Bác sĩ Triệu bất mãn nhìn thoáng qua mấy người Từ Uyển, làm bác Sĩ có tiếng ở tỉnh Tô lại bị một vài vãn bối thẳng thừng trách mắng, đó là một chuyện rất mất mặt.

“Cô gái nhỏ, người bạn kia của cô đang ở đâu, có thể bảo cậu ta ra đối chất với tôi không, cuối cùng là Triệu Khuông tôi đắc tội cậu ta thế nào mới khiến cậu ta trách mắng tôi trước mặt nhiều người như thế.”

“Xin lỗi” Từ Uyển lắc đầu: “Bác sĩ Triệu, anh rể của cháu không có ở Aw”

đây.

“Đương nhiên anh ta không có ở đây!”

Lưu Nhiên cất tiếng: “Anh ta vừa không phải bác sĩ, cũng không phải sinh viên ngành y, sao có thể ở đây được? Loại người như anh ta cũng chỉ thể hiện ở ngoài miệng mà thôi.”

“Đúng.” Người bên cạnh Lưu Nhiên gật đầu: “Mấy người vì một người như thế mà quát to trước mặt biết bao nhiêu tiền bối, e rằng cũng là cá mè một lứa với anh ta, tôi thấy mấy người vẫn nên rời khỏi đây đi, buổi tọa đàm lần này vốn không phải mở cho mấy sinh viên mấy người!”

Sắc mặt mấy người Từ Uyển hết xanh lại trắng, bọn họ thật sự không ngờ bác sĩ Triệu sẽ ra mặt cho Lưu Nhiên, hơn nữa ý của bác sĩ Triệu là không định dễ dàng bỏ qua chuyện này.

“Thế nào? Còn chưa đi, muốn bảo người đuổi mấy người đi sao?”

Người bên cạnh Lưu Nhiên khoanh tay, anh ta cũng là học trò của một bác sĩ khác.

Trong lòng bọn họ, bọn họ tới đây với thầy của mình là được mời tới, còn sinh viên của Đại học Ngân Châu chỉ là một đám người địa phương hưởng ké bọn họ mới có thể vinh hạnh đến nghe một buổi, không biết ơn thì thôi đi, còn dám quát nạt?

Đám người Từ Uyển đưa mắt nhìn nhau.

“Hoặc là xin lỗi, hoặc là đi ra ngoài.” Bạn của Lưu Nhiên lại cất lời.

“Ông đây không nghe đấy!”

Trương Thành mắng to một tiếng, tính cách của cậu ta vốn đã không dễ chịu.

“Ha ha, đúng là không phải thứ tốt lành gì”

Bác sĩ Triệu đứng ở đó mãi không nói gì, chỉ nhìn đám người Từ Uyển.

Trương Thành vung tay áo, đi về phía cửa nhà đa năng.

Mấy cô gái cũng không vui đứng lên muốn ởi ra ngoài.

Đúng lúc này, giọng nói của Trương Thác lại vang lên.

“Đối chất? Được, ai muốn đối chất?”

Trương Thác mặc âu phục, nhẹ nhàng bước vào từ bên ngoài nhà đa năng.

“Thầy, là anh ta.” Lưu Nhiên nhìn thấy Trương Thác thì cười khẩy một tiếng.

“Ồ?” Triệu Khuông đưa mắt nhìn Trương Thác, không vui hỏi: “Chàng trai trẻ, là cậu phê bình y thuật của Triệu mỗ ở bên ngoài khi nấy sao?”

Thấy sắc mặt của bác sĩ Triệu, trong mắt mấy người Lưu Nhiên đều lộ vẻ vui mừng, thằng nhóc, cho anh kiêu ngạo đi, tôi xem bây giờ anh còn kiêu ngạo thế nào.

“Bác sĩ Triệu, ông hiểu lầm rồi, khi nãy anh rể của cháu không hề nói ông” Từ Uyển vội vàng giải thích.

“Đúng.” Trương Thác gật đầu: “Ông hiểu lầm rồi.”

Thấy thái độ này của Trương Thác, mấy người Lưu Nhiên đều cười nhạo, không phải khi nãy còn rất kiêu ngạo à, sao bây giờ lại sợ rồi?

Bọn họ vừa định trừng trị đến cùng một phen, kết quả lời nói tiếp theo của Trương Thác khiến bọn họ không thể nói ra được một chữ.

“Tôi cũng không biết ông là ai, phê bình ông làm gì? Tôi rảnh rỗi lắm sao? Hay là ông rất nổi tiếng?” Trương Thác khó hiểu nhìn bác sĩ Triệu.

Bác sĩ Triệu bị câu nói này của Trương Thác làm cho ngơ ngác, sửng sốt mấy giây mới lấy lại tinh thần, run rẩy chỉ Trương Thác: “Chàng trai trẻ, cậu đúng là ngông cuồng!”

“Có ngông cuồng hay không không liên quan đến ông, bây giờ chúng ta đang nói đến chuyện đối chất.” Trương Thác không quan tâm cười cười, sau khi bảo mấy người Từ Uyển ngồi xuống thì sải bước đi tới bục diễn thuyết của nhà đa năng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 120

“Tên nhóc này đúng là coi trời bằng vung!”

Lưu Nhiên thấy trong mắt Trương Thác hoàn toàn không có thầy mình thì giận tím mặt: “Ai cho anh ta vào đây vậy, mau bảo anh ta cút đi! Đây không phải nơi anh ta có thể ở lại.”

“Yên tâm, sẽ cho anh một câu trả lời ngay đây.” Trương Thác quay đầu cười với Lưu Nhiên, sau đó búng tay một cái, lớn tiếng nói: “Hội trưởng Mã, phiền ông chọn một bệnh án về triệu chứng bắp tay không có sức lực, chiếu lên trên màn hình.”

Một tiếng này của Trương Thác khiến mấy người Lưu Nhiên kinh ngạc, người này làm gì thế, sao có thể trực tiếp ra lệnh cho Hội trưởng Mã chứ?

Mấy người Từ Uyển thì không nghĩ nhiều như vậy, bọn họ đều biết buổi tọa đàm lần này có liên quan với Tập đoàn Lâm Thị, giảng viên cũng do tập đoàn tìm đến, Trương Thác là chồng của người quản lý Tập đoàn Lâm Thị, có lẽ ra một mệnh lệnh là chuyện rất bình thường.

Trương Thác vừa dứt lời, một ảnh bệnh án về bắp tay không có sức lực lập tức xuất hiện trên màn hình lớn.

Trương Thác bước lên bục diễn thuyết, cởi bỏ cúc áo âu phục rồi tiện tay ném áo đi, chỉ mặc một cái áo sơ mi đứng trước microphone.

Lúc này, cả nhà đa năng lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn Trương Thác, có người đoán anh muốn làm gì, có người thì nghĩ, anh đang làm gì thế?

“A lô, a lô!”

Trương Thác thử giọng hai tiếng với microphone, giọng nói của anh truyền đến loa thông qua microphone, để mọi người nghe thấy rõ ràng.

Chương 119

“Các vị, vốn tâm trạng của tôi vẫn không nóng nảy như vậy, nhưng khi nãy xảy ra một chuyện khiến tôi rất không vui, theo hành trình ban đầu, tôi nhận lời mời của Hội trưởng Mã giảng giải một vài khái niệm y học mới cho mọi người, sau đó biểu diễn thủ pháp châm cứu như rung châm. Nhưng bây giờ tôi có chuyện phải làm trước, ví dụ như đối chất một chút với bác sĩ kia.

Trương Thác chỉ chỗ Triệu Khuông đứng, anh vừa dứt lời, cả đại sảnh lập tức ồn ào.

Đám người Từ Uyển há to miệng, giật mình nhìn lên bục diễn thuyết. Tin tức về buổi tọa đàm của thần y hôm nay đã truyền khắp trường học, ai ai cũng biết. Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ thần y kia lại là Trương Thá!

c Vẻ mặt của đám người Triệu Khuông và Lưu Nhiên cũng ngớ ra, có ý gì, người này chính là thần y muốn giảng dạy hôm nay ư?

Thế…

Trong lòng Lưu Nhiên run rẩy, anh †a không ngờ người trước mắt lại có thể là thần y kia? Sao… sao có thể chứ?

Bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ lời của Trương Thác, bây giờ Hội trưởng Mã của hội y học tỉnh Ninh và ông cụ Diêm Lập đều ở đây, ai có thể giả mạo thần y được?

“Được rồi, mọi người im lặng một chút.” Trương Thác nâng hai tay lên ra hiệu yên tĩnh.

Nhà đa năng vốn hơi ồn ào lại trở nên yên tĩnh.

“Nếu vị bác sĩ kia đã muốn đối chất từng chuyện, vậy tôi sẽ đối chất là được, mời mọi người xem màn hình.” Trương Thác ra hiệu cho mọi người nhìn tấm ảnh bệnh án kia: “Theo như ảnh, bắp tay người bệnh bẩm sinh không có sức, không thể nâng lên qua đầu, khó mà rèn luyện, mọi người cho rằng lý do dẫn đến chuyện này là gì?

“Có thể là kinh lạc trên bắp tay bị tổn thương.”

“Khí huyết không thuận.”

“Cũng có thể có liên quan đến khung xương.”

Trương Thác vừa nói xong, các bác sĩ lớn đều phát biểu ý kiến, giống như học sinh giành trả lời vấn đề của giáo viên trên lớp học vậy.

Trương Thác gật đầu: “Nhiều thêm ba điều kiện, khung xương không có vấn đề, khí huyết thông suốt, kinh lạc trôi chảy, như thế, mọi người nghĩ lại xem sao.”

Sau khi Trương Thác thêm vào ba điều kiện này, các bác sĩ rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi.

“Cái này không dễ phán đoán, phải sờ xương mới được.”

“Đúng,hoặc là chụp ảnh.”

Trương Thác cười: “Các vị, mọi người cảm thấy có thể là vùng vai gáy có vấn đề, do đó ảnh hướng đến bắp tay hay không?”

Trương Thác nói xong, các bác sĩ lớn tuổi đều có cảm giác trước mắt sáng lên.

“Rất có khả năng đó! Đông y chúng ta có cách nói rút dây động rừng, vai gáy có vấn đề thật sự sẽ ảnh hưởng đến bắp tay, loại bệnh này không thể tìm thấy nguyên nhân căn bản ở chỗ bắp tay.”

“Đúng, xuống tay từ nhiều chỗ thật sự là một cách.”

Các bác sĩ lại nghĩ ra rất nhiều khả năng, bắt đầu thảo luận.

Lúc này, Lưu Nhiên ngồi trên ghế có sắc mặt vô cùng khó coi.

“Được, tôi nói cho mọi người một cách nữa.” Trương Thác ngăn mọi người thảo luận: “Nếu không xuống tay từ vai gáy mà cố hết sức kích thích huyệt vị ở vai gáy, mọi người cảm thấy thế nào?”

“Cố hết sức kích thích huyệt vị?”

Một bác sĩ Đông y tỏ vẻ nghỉ ngờ, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Tôi cho rằng không ổn, nếu bắp tay của người bệnh không sao, khí huyết thông suốt, kinh mạch trôi chảy, tiến hành kích thích rất có thể sẽ khiến bắp tay ứ máu, như vậy sẽ làm hai tay của người bệnh mất hết cảm giác mãi mãi.”

“Đúng thế, cách này chắc chắn không được.”

“Hoàn toàn là làm bậy.”

“Như một người không hiểu y học nói bậy vậy.”

Từng bác sĩ lần lượt phủ định cách nói của Trương Thác.

Trên chỗ ngồi, sắc mặt Lưu Nhiên trắng bệch, cực kỳ khó coi, bạn của Lưu Nhiên cũng không còn sự kiêu ngạo khi nãy nữa.

Trương Thác cười tươi, nhìn về phía Triệu Khuông nói: “Vị bác sĩ này, xem ra chúng ta không cần đối chất nữa, cách chữa trị mà học trò ông nói là nghiên cứu cùng ông đã bị nhiều người có mặt ở đây bác bỏ cả rồi.”

“Cái gì? Cách kích thích huyệt vị khi nấy là Triệu Khuông nghĩ ra sao?” Một bác sĩ nghi ngờ.

Triệu Khuông tuyệt đối có thể nói là một danh y, sao có thể đưa ra cách não tàn như vậy được, có một tí kiến thức cũng sẽ không nghĩ ra cách đó mà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

“Bớt nói nhảm ở đây đi.” Triệu Khuông quát to một tiếng: “Tôi đưa ra cách này lúc nào.”

“Bác sĩ Triệu, khi nấy học trò của ông đã nói với chúng cháu đây là cách anh ta nghiên cứu cùng với ông, anh rể cháu nói cách này sai thì bị học trò ông giêu cợt, kể cả khi nấy cũng là ông bảo anh rể cháu đi ra đối chất.” Từ Uyển ngồi bên cạnh bác sĩ Triệu nói với ông ta.

Bác sĩ Triệu lập tức hiểu chuyện gì a94 xảy ra, giận dữ trừng Lưu Nhiên: “Lưu Nhiên, cậu nói cái gì vậy! Dám công khai nói với mọi người cách hại người thế này, còn nói là tôi dạy? Cậu có âm mưu gì?”

Lưu Nhiên sợ tới mức run rẩy: “Cái này, con…” Anh ta vội vàng cúi đầu không dám nhìn vào mắt Triệu Khuông, anh ta cũng không thể nói mình chẳng có âm mưu gì cả, chỉ muốn khoe khoang trước mặt người đẹp, kết quả lại bị vạch trần mà thôi?

Triệu Khuông giận đến thở hổn hển.

“Được rồi, tôi cảm thấy đối chất đến đây thôi, không cần thiết phải tiếp tục nữa, có nói thêm cũng chỉ là làm trò cười mà thôi.” Trương Thác phất tay, ảnh bệnh án sau lưng anh lập tức được tắt.

Anh cầm microphone: “Các vị, hôm nay vì sao mọi người đến đây, tôi hiểu rất rõ, mọi người cũng thế, về cái gọi là khái niệm y học, mọi người làm trong ngành này nhiều năm như vậy đã có cách nhìn của riêng mình từ lâu, nếu tôi nói ra thì đoán chừng mọi người chỉ cảm thấy tôi đang nói láo. Cho nên tôi sẽ không nói những điều và trường hợp nhàm chán, hôm nay tôi muốn nói hai điều, đầu tiên, sáng tạo, sáng tạo như thế nào, một lát nữa tôi sẽ nói với mọi người, thứ hai, là đầu óc!”

Trương Thác chỉ tay lên đầu mình rồi nói tiếp: “Hội trưởng Mã, tôi xin hỏi một chút, ông có tin tưởng vào y thuật của tôi không?”

“Đương nhiên là có.” Hội trưởng Mã ngồi ở hàng đầu tiên không chút do dự trả lời, một người có thể biết rung châm đã có thể nói rõ về giá trị của anh từ điều đó rồi, giống như một người có chiếc Lamborghini, chẳng lẽ cả nhà anh †a chỉ có một chiếc Lamborghini ư? Lamborghini không phải xuất thân của anh ta, mà chỉ đại diện cho gia đình của anh ta thôi.

Trương Thác cũng thế, rung châm không phải toàn bộ y thuật của anh, nó chỉ đại diện cho y thuật của anh mà thôi.

“Được” Trương Thác gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy Hội trưởng Mã, bây giờ †ôi muốn dạy ông y thuật, ông có muốn học không? Tin tưởng vào thứ tôi dạy ông được mấy phần?”

“Đương nhiên muốn học, tôi hoàn toàn tin tưởng vào những điều tiểu sư phụ dạy.mình.”

“Hoàn toàn tin tưởng? Ha ha.”

Trương Thác cười nói: “Hội trưởng Mã, vậy bây giờ tôi nói với ông, tôi chém một búa lên đầu ông còn có thể cứu ông sống lại, ông có tin không?”

Trương Thác vừa nói xong, trong phòng lập tức vang lên một trận tiếng cười lớn.

“Cái này…” Sắc mặt Hội trưởng Mã hơi khó xử: “Tiểu sư phụ, tuy tôi †in tưởng y thuật của cậu, nhưng những điều không thực tế này, chắc chắn tôi không thể tin.”

“Không sai, những điều không thực tế thì đừng tin.” Trương Thác ngẩng đầu, nhìn tới mấy hàng ghế cuối cùng của nhà đa năng: “Các vị, mọi người là sinh viên, nhưng phải có năng lực phân biệt đúng sai, có vài thứ biết rõ là sai thì phải dũng cảm chất vấn, đừng mù quáng nghe theo.”

Mấy người khi nãy ngốc nghếch ủng hộ Lưu Nhiên nghe thấy lời của Trương Thác lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ, sau đó cũng trách Lưu Nhiên về chuyện này.

Nếu không phải anh ở đó khoe khoang, sao chúng tôi có thể làm ra chuyện như thế chứ!

Chương 120

Mặc dù trên buổi tọa đàm có vô số tiền bối của giới y học, nhưng không có bất kỳ ai dám ra vẻ kiêu ngạo, ông cụ Diêm Lập đang ngồi ở đó còn nghiêm túc lắng nghe, ai dám tự cao tự đại chứ.

Trương Thác trình bày rất nhiều khái niệm mới, vài bác sĩ nghe thấy thì đầu óc mơ hồ, vài người thì lòng đầy kích động, giống như phát hiện một đại lục mới vậy.

Chẳng mấy chốc, buổi tọa đàm đã đến giai đoạn mọi người chờ mong nhất.

Biểu diễn rung châm! Sử dụng rung châm dưới tình huống cắm sâu vào gỗ ba phân!

Lúc đầu đa số bác sĩ nghe thấy †in tức đó, phản ứng đầu tiên chính là không tin, buổi tọa đàm lần này cũng là một cơ hội để bọn họ được chứng thực.

Một máy quay sắc nét nhắm vào tay phải của Trương Thác, động tác trên tay anh được đưa lên màn hình lớn.

Mọi người đều cẩn thận nhìn vào, tập trung tinh thần, sợ bỏ lỡ điều gì đó.

Bên tay phải của Trương Thác là một cái bàn gỗ thật, trên mặt bàn để một túi vải bông, trong túi cắm ngân châm với đủ loại kích thước.

“Thủ pháp rung châm là kết hợp giữa ngón và cổ tay, sau này tôi sẽ từ từ giải thích với mọi người cái này.”

Trương Thác nói một câu vào micro, vừa dứt câu, bàn tay phải được camera quay lại của anh nhanh chóng cầm một cây kim thép, chỉ thấy cổ tay hơi rung lên, một nửa cây kim thép đã đâm vào trong mặt bàn.

“Rung cổ tay hạ châm!”

Một bác sĩ tóc hoa râm kinh hãi kêu lên, đôi mắt ông nhìn chăm chằm vào màn hình: “Không ngờ lại có thể là rung cổ tay hạ châm, cách châm cứu đã thất truyền lại xuất hiện lần nữa rồi.”

“Ông cụ Quách, rung cổ tay hạ châm này có thuyết pháp gì sao?”

Một bác sĩ tò mò hỏi.

“Đương nhiên.” Bác sĩ lớn tuổi gật đầu: “Độ khó của rung cổ tay hạ châm không thua gì rung châm, chỉ là rất nhiều người đều không chú ý đến điều này mà thôi, bằng việc rung cổ tay, có thể khiến ngân châm kích thích huyệt vị bằng tốc độ nhanh nhất, sức mạnh lớn nhất. Dưới tình huống đặc biệt nào đó, chỉ cần một thủ pháp rung cổ tay hạ châm cũng có thể cứu được một mạng người.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trên màn hình, tay Trương Thác nhanh như ảo ảnh, ngay cả camera cũng không quay rõ ràng được, ngân châm trong túi vải bông ít đi từng cây, mà ngân châm đâm trên mặt bàn ngày càng nhiều, lúc này trên mặt bàn bằng gỗ thật tựa như một miếng đậu hũ, không thể nào cản được ngân châm đâm vào.

Mười ba cây ngân châm được đâm liên tiếp lên mặt bàn, nếu nhìn kỹ, sắp xếp của những cây kim châm này như có một liên quan nào đó, nhưng lại khiến người ta khó tưởng tượng ra được.

Bác sĩ nổi tiếng nín thở tập trung nhìn ngân châm trên mặt bàn, hai mắt ông đột nhiên sáng ngời tựa như nghĩ ra điều gì đó, cả người không nhịn được run rẩy, hét to: “Huyệt vị! Cậu ta mô phỏng theo huyệt vị của cơ thể người lên mặt bàn, cái này… đúng là khó tin!

Đúng là khó tin! Đây là quen thuộc với huyệt vị của cơ thể người đến mức nào mới có thể mô phỏng ra trên mặt bàn được chứ!”

Những bác sĩ khi nấy còn đang không hiểu sắp xếp của những ngân châm này có liên quan gì, nghe thấy lời này xong đều tỉnh ngộ.

“Đúng thật là huyệt vị!”

“Lấy một điểm làm tâm, những kim còn lại đều đâm trên huyệt vị”

“Đâu chỉ có thế!”

Một bác sĩ lớn tuổi đứng lên, khó nén vẻ kích động trên mặt nhìn lên bục: “Tiểu sư phụ, cậu nói tôi nghe, có phải cậu vừa đâm mười ba kim đoạt mệnh không!”

“Mười ba kim đoạt mệnh!”

“Châm pháp có thể giành lại mạng người từ trong tay Diêm Vương!”

“Không thể nào!”

Các bác sĩ lớn không nhịn được cảm thán, mọi người đều nhìn lên bục với ánh mắt muốn được chứng thực.

Trương Thác gật đầu: “Đúng thế.”

“Trời ạ, thật sự là mười ba kim đoạt mệnh!”

“Thầy ơi, mười ba kim đoạt mệnh có gì lợi hại thế ạ? Không phải chỉ là đâm mười ba kim lên huyệt vị ư, nếu như thế, chẳng phải:chỉ cần tìm được mười ba huyệt vị này đều có thể được gọi là mười ba kim đoạt mệnh sao?” Một bác sĩ trẻ tuổi hỏi người thầy ngồi bên cạnh mình.

“Đương nhiên không phải như thế.” Bác sĩ lớn tuổi lắc đầu: “Mười ba kim đoạt mệnh, từng kim khác nhau, kim nào cũng che giấu sự huyền bí. Nói một cách đơn giản, khi từng cây ngân châm đâm vào trong cơ thể đều có thể đạt tới hiệu quả khóa khít”

“Khóa khí! Từng cây ngân châm!”

Bác sĩ trẻ tuổi há to miệng, anh ta học Đông y, từng nghe tới thuyết pháp khóa khí. Nếu một người có thể sử dụng ngân châm khóa khí, vậy đã chứng tỏ trình độ châm cứu của người này đã đạt đến trình độ siêu phàm thoát tục rồi, mà mỗi kim trong mười ba kim đoạt mệnh này đều có thể đạt tới hiệu quả khóa khí, còn là cơ bản nhất? Điều này… quá khó tin!

“Mau xem đi, rung, đang rung kìa!

Đúng thật là rung châm!”

Không biết là ai hô lên một tiếng.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên màn hình lớn, trong màn hình, mười ba cây ngân châm đâm trên mặt bàn đang rung rung với tần suất nhanh khó mà nhìn thấy.

Lúc này, không có tiếng kêu hoảng hốt, không có tiếng la hét, chỉ có nín thở tập trung.

Mỗi người đều hết sức tập trung nhìn màn hình, không dám thở mạnh, ánh mắt bọn họ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Cho dù mấy người Diêm Lập đã từng thấy rung châm, nhưng lúc này, ánh mắt bọn-họ vẫn vô thức bị rung châm hấp dẫn, lộ ra vẻ mặt say mê.

Một lúc lâu sau đó, một bác sĩ tóc hoa râm lấy lại tinh thần trước, không nhịn được nói: “Hạ châm bằng cách rung cổ tay, đạt đến sức lực sâu vào gỗ ba phân, mô phỏng huyệt vị cơ thể người trên mặt bàn trống trải, còn sử dụng mười ba kim đoạt mệnh, thêm cả rung châm vào trong đó! Đây thật sự là… quái vật mà!”

Không ai phản bác lời của bác sĩ già này, một cái hạ châm ngắn ngủi đã làm được nhiều chuyện như vậy, không phải quái vật thì là cái gì? Dùng thiên tài cũng không đủ để miêu tả!

“Đông y được cứu rồi! Đông y được cứu rồi!”

Có người hô to, đôi mắt ngấn lệ, tất cả mọi thứ Trương Thác thể hiện ra đã không đơn giản chỉ khiến ông ta giật mình, mà là cảm động. Thủ pháp cao siêu như vậy khiến người ta muốn ghen tị cũng không thể, đây thật sự là vinh dự tối cao của Đông y, là một tồn tại tựa như cột mố!

c “Tiểu sư phụ, cậu kế thừa ai vậy?

Là bậc thầy nào thế?” Có người không nhịn được hỏi.

“Xin lỗi, không thể nói ra được.”

Trương Thác cười: “Mọi người, buổi tọa đàm lần này chỉ đến đây thôi, đơn vị đào tạo do Lâm Thị mở sẽ chính thức khai giảng tiết học đầu tiên vào một tuần sau, tôi nghĩ Hội trưởng Mã đã nói điều kiện với các vị rồi, trong khoảng thời gian này, mọi người muốn đăng ký thì nhanh lên nhé.”

Trương Thác vừa dứt lời, đã có người vội vàng cất tiếng.

Ị”

“Đăng ký!.Tôi muốn đăng ký “Tôi cũng muốn đăng ký!”

“Hội trưởng Mã, bây giờ tôi gửi thông tin tất cả mọi người trong trạm xá chúng tôi cho ông,ông phải đăng ký cho chúng tôi!”

Trương Thác nhìn thấy cảnh này thì cười hài lòng, xem ra hiệu quả việc dạy học mình chuẩn bị cũng không tệ.

Vào lúc rất nhiều bác sĩ tranh nhau đăng ký, Trương Thác lại nhắc nhở: “Đúng rồi, hội trưởng Mã, có vài người, đơn vị đào tạo của chúng tôi sẽ không nhận, ví dụ như người nói bậy nói bạ, người không phân biệt phải trái, còn có… người mù quáng nghe theo kẻ khác nữa.”

Trương Thác vừa dứt lời, sắc mặt của đám người Triệu Khuông và Lưu Nhiên lập tức thay đổi, cái này không phải đang nói mình hay sao!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.