*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1191:
“Nhãi con, đi thôi, dẫn cậu đi gặp một số người bạn, từ nay về sau thậm chí cho đến lúc chết đi thì cậu cũng sẽ thành bạn với chúng ta thôi” Người này nhảy xuống giường, đi tới trước cửa trực tiếp đạp rơi cửa.
Ngoài cửa là một cái sân, bầu trời xanh ngắt.
Trương Thác nhìn thoáng quá, phát hiện bầu trời hôm nay đều là do con người tự vẽ mà ra nhưng mà năng lực người vẽ này thật sự rất mạnh, nếu như không cẩn thận quan sát thì sẽ nghĩ rằng đây là bầu trời thật sự.
“Nhãi con, thế nào, ngày hôm nay cũng tốt nhỉ, ở chỗ này muốn hôm nay tối thì trời liền tối, muốn hôm nay sáng thì trời liền sáng” Người này đứng trước mặt Trương Thác đắc ý nói.
Bên ngoài ngôi nhà này có một sân vườn, bên trong sân này còn trồng cả hoa cỏ, còn có cả thảm thực vật.
Trương Thác đánh giá tất cả những thứ nằm ngay trước mắt này, những thứ mà anh đã nhìn thấy, quả thực là nằm ngoài dự đoán của anh.
Chỉ cần là con người, khi nghe thấy hai từ địa ngục và địa lao kết hợp lại với nhau, phản ứng đầu tiên trong tâm trí của họ chính là sự âm u, tàn ác và chém giết lẫn nhau. Nhưng ai lại có thể nghĩ đến được, đó lại là một nơi có cuộc sống tao nhã và hưởng thụ đến như vậy.
“Tên nhóc kia, như thế nào hả? Có phải là cảm thấy ngạc nhiên quá mức hay không hả?” Người đó quay đầu lại và nhìn về phía của Trương Thác, tiếp tục nói: “Cậu có biết hay không, để đợi cái vẻ mặt bất ngờ này của cậu, tôi đã đợi tận một trăm bốn mươi năm rồi đấy. Người bất ngờ trước đó, chính là tôi đấy!”
Trương Thác nghe vậy, liền đỡ lấy trán của mình, đây làm sao có thể là người đã hơn một trăm tuổi được kia chứ?
Rõ ràng là một đứa trẻ chừng mười tuổi thì đúng hơn chứ?
Trương Thác nhìn những cây cối và hoa cỏ được trông kia, còn có cả thảm thực vật, anh nói: “Đây là đâu hả? Những thứ mà ông trồng, có loại đến từ Châu Phi, có loại đến từ Châu Á, còn có cả loại đến từ Châu u nữa”
“Cái này sao?” Người đó nhún vai một cái và nói: “Cái này thì tôi cũng không biết được. Lúc đó, tôi còn đang canh giữ cổng ra vào của cái địa ngục này, gọi nó là bộ lạc Andalisa.
Bây giờ các cậu gọi nó là gì thì tôi cũng không biết”
“Mau mau mau, người mới tỉnh lại rồi này. Có chuyện gì muốn hỏi thì mau qua đây mà hỏi đi, đừng để cái đám lão già các ông nhịn hư cả người nha!” Người đó bước ra ngoài sân, liền lớn tiếng hét lên.
Lời nói này của gã vừa dứt, liền nhìn thấy trong hai mươi cái sân vườn kia, đều có người đồng loạt mở cổng ra. Hiển nhiên, những người này đã sớm đợi sẵn ở trước cửa cổng rồi.
Từng người từng người một, hoặc là tóc bạc phơ, hoặc là dáng người cao to, từ trong sân vườn bước ra, bước đến trước mặt của Trương Thác. Bọn họ mang theo khuôn mặt của nhiều quốc gia khác nhau, dùng ánh mắt như đang rình một con mồi nhìn vào Trương Thác, dùng tiếng Đại Nam chuẩn để nói chuyện với anh.
“Bây giờ là thời đại nào vậy hả?”
“Nước Nga đã đánh bại Thụy Sĩ hay chưa hả?”
“Bây giờ, ai là người đang nắm quyền trong chính phủ nhà Nguyễn hả?”
“Vương triều Habsburg bây giờ ra sao rồi hả? So với nước Pháp thì ai là người thắng hả?”