Con Rể Quyền Quý

Chương 164-169



Chương 164 Bất ngờ nhỏ

Số tiền bồi thường là gấp rưỡi toàn bộ tài sản của nhà mình?

Chàng trai và ba anh ta nghe thấy lời của Trương Thác, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, như thế không phải muốn ép mình đến đường cùng sao! Hơn nữa con đường cùng này còn tàn nhẫn hơn!

Bồi thường gần tám mươi triệu đô la Mỹ, cả đời chàng trai cũng không trả nổi, cho dù toà án cưỡng chế chấp hành, nhiều nhất chính là đổi bản của cải trong nhà, khiến cả đời cũng không thể trở mình được.

Mà bây giờ Trương Thác lại yêu cầu đối phương đền gấp rưỡi tài sản trong nhà, mấy gia đình làm ăn bình thường thế này, cho dù có tài sản ngầm cũng không nhiều lắm. Sau khi lấy ra tài sản ngầm và bán của cải cả nhà để lấy tiền, có thể bọn họ còn có thể nhìn thấy hy vọng trả hết nợ, như thế sẽ đi vay tiền vân vân.

Bình thường chuyện thiệt hại tài sản lớn thế này sẽ đổi từ dân sự thành hình sự, đến lúc đó vì để không ăn cơm tù, chàng trai sẽ ép kho mọi thứ trong nhà mình, đây là cái giá anh ta phải trả vì chuyện mình đã làm!

Trương Thác cũng không nói thêm gì với hai cha con này, sau khi đưa ra số tiền bồi thường sẽ có luật sư xử lý chuyện này.

Mới đi ra từ đội cảnh sát giao thông, Trương Thác đã nhận được điện thoại của Hàn Văn Tĩnh nói Kim Hâm muốn mời anh ăn cơm, cảm ơn sự giúp đỡ của anh hôm qua. Trương Thác vừa nghe đã biết Kim Hâm có ý gì, chẳng qua là muốn thăm dò mình một chút, anh bèn thẳng thừng từ chối lời mời này.

Chẳng mấy chốc đã tới buổi trưa.

Lâm Ngữ Lam làm việc cả buổi sáng rời khỏi phòng làm việc, sáng sớm hôm nay, ăn xong bữa sáng khai vị Trương Thác chuẩn bị, cô cử có cảm giác chưa đã thèm. Hương vị kia khiến lúc làm việc cô cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ đến, liếm môi giống con mèo tham ăn, Lại thêm xương sườn và cá kho tàu Trương Thác nấu hôm nay, mùi thơm đó đã kích thích cô từ sáng rồi.

Đến thời gian ăn trưa, hiếm khi Lâm Ngữ Lam là người đến căn tin đầu tiên, nhưng khi nhìn thấy món ăn gia đình bình thường trong căn tin, cô cảm thấy hình như mình lại không muốn ăn.

Cô không phải đói bụng, mà là muốn ăn mấy món ngon kia của Trương Thác.

Lâm Ngữ Lam tiếc nuối lắc đầu, đi ra khỏi nhà ăn rồi bước vào thang máy, đôi môi anh đào nhỏ nhắn không nhịn được bĩu ra.

Trương Thác chết tiệt! Trương Thác xấu xa! Nấu đồ ăn ngon cho người khác cũng không biết nấu cho tôi một chút sao!

Thậm chí Lâm Ngữ Lam đã tưởng tượng ra cảnh Trương Thác đưa phần cá và xương sườn kho tàu kia cho người khác, trong lòng cô có hơi uất ức.

Có lầm không vậy! Tôi mới là vợ của anh đấy! Cho dù muốn nấu đồ ăn ngon cũng nên cho tôi ăn đầu tiên mới đúng chứ!

Lâm Ngữ Lam bĩu môi, đẩy cửa phòng làm việc ra, vừa mới mở cửa, một mùi thơm đã phả vào mặt.

Ngay lúc này, Lâm Ngữ Lam cũng mở to mắt, cô nhìn thấy cá kho tàu, còn có xương sườn kho tàu Trương Thác nấu lúc sáng đang nằm trên bàn làm việc của mình, còn bốc lên hơi nóng, mùi thơm đúng là phát ra từ đó. Ngoài hai món ngon mình nhớ nhung cả buổi sáng ra, còn có một đĩa rau chân vịt, một phần cơm trắng tinh, kết hợp với một ly nước ấm, tất cả đều đặt ở đó, đợi mình đến thưởng thức.

Lâm Ngữ Lam vui vẻ chạy qua, nhìn thấy trên bàn còn có một tờ giấy.

“Chủ tịch Lâm, Coca không thể uống mỗi ngày, trái cây cũng không thể ăn như bữa trưa, vẫn phải ăn cơm” Phía sau tờ giấy còn vẽ một cái mặt cười.

Lâm Ngữ Lam cười khúc khích”, uất ức mới dâng lên trong lòng tan thành mây khói, trong lòng vừa mắng Trương Thác xấu xa vừa vui vẻ cầm đũa lên, còn không kịp ngồi xuống đã cho một miếng xương sườn vào miệng, xương sườn được nấu mềm hoàn toàn không cần Lâm Ngữ Lam nhai kỹ thì thịt đã rời ra khỏi xương, cực kỳ vừa miệng, cắn một cái, chất lỏng chảy ra, đúng là sự hưởng thụ tuyệt vời.

Lâm Ngữ Lam như một cô gái nhỏ tham ăn, vội vàng đến dùng tay để cầm, sau đó lần lượt liếm sạch các ngón tay, cực kỳ đáng yêu. Ba món ăn, một bát cơm, bất giác Lâm Ngữ Lam đã ăn sach.

Sau khi ăn xong, Lâm Ngữ Lam ngồi dựa vào ghế chủ tịch, thoã mãn vỗ bụng, ợ một cái.

Mới ợ một cái xong, Lâm Ngữ Lam lập tức đưa tay che miệng như con thỏ nhỏ hoảng sợ, đôi mắt to xoay tròn nhìn một vòng, sau đó cười ngây ngô. Cô vào lúc này chẳng còn chút dáng vẻ của nữ chủ tịch lạnh lùng, chỉ là một cô gái nhỏ vui vẻ bình thường mà thôi.

Giám đốc bảy bộ phận nghiệp vụ mới lên chức họ Trần.

Hôm qua Giám đốc Trần bảo Trương Thác đến Hằng Viễn liên lạc với người ta, kết quả Trương Thác bị Lý Mỹ Nhất gây khó dễ, không trò chuyện cái gì cả.

Về chuyện Lý Mỹ Nhất làm gì Trương Thác, đương nhiên Giám đốc Trần cũng không rõ ràng lắm. Sau khi chị biết Trương Thác không có nói gì với Hằng Viễn thì sắp xếp anh đến đó một chuyến nữa.

Giám đốc Trần gọi điện thoại cho Lý Mỹ Nhất trước, hẹn thời gian với chị ta, nói nhân viên Trương Thác của bộ phận nghiệp vụ bên mình sẽ đến Hằng Viễn thăm hỏi, Lý Mỹ Nhất đã đồng ý trong điện thoại.

Đợi Trương Thác đến Hằng Viễn, nói rõ mục đích xong, lễ tân của Hằng Viễn chỉ trả lời anh một chữ.

“Đợi!”

Lý Mỹ Nhất nói mình có chuyện phải xử lý, bảo Trương Thác đợi.

Lần này Trương Thác ngồi đợi cả buổi chiều, lúc sắp đến giờ tan tầm, Lý Mỹ Nhất mới thong thả xuất hiện, ngồi xuống trước mặt anh, bày ra dáng vẻ mất kiên nhẫn: Trương Thác đúng không, hôm qua tôi đã xem bản kế hoạch của các cậu rồi, có rất nhiều chỗ không hoàn thiện, cậu còn phải sửa lại cho chúng tôi một chút.”

Lý Mỹ Nhất nói xong thì lấy bản kế hoạch Trương Thác cầm đến hôm qua ném lên bàn trước mặt.

Lúc Trương Thác cầm bản kế hoạch đến, chỉ dùng một túi giấy da dán kín, bây giờ túi giấy da này hoàn toàn không thay đổi, nói cách khác, rõ ràng Lý Mỹ Nhất không thèm nhìn bản kế hoạch này một cái đã nói thế.

Trương Thác im lặng mấy giây rồi gật đầu, cầm lấy bản kế hoạch: “Được, tôi sẽ sửa lại”

“Vậy đợi cậu sửa xong rồi, không có vấn đề nữa hẵng đến tìm tôi.” Lý Mỹ Nhất đứng dậy duỗi eo, không thèm nhìn Trương Thác thêm cái nào nữa, để lại cho anh một bóng lưng, dần dần đi xa.

Trương Thác mở bản kế hoạch ra xem thử, bên trên là một hạng mục hợp tác của Lâm Thị và Hằng Viễn. Nói tổng quát, bản kế hoạch này cực kỳ hoàn hảo, các phương diện đều được nhắc đến. Đừng nói Lý Mỹ Nhất không xem, cho dù chị ta có xem rồi, cũng chẳng thể tìm ra chỗ nào không hoàn thiện.

Trương Thác ngẫm nghĩ, tự mình thêm mấy nét bút lên bản kế hoạch, sau đó đi ra ngoài Hằng Viễn, tuỳ tiện tìm một tiệm in, in ra bản kế hoạch mình đã hoàn thiện lần nữa, để vào trong túi, giao cho lễ tân của công ty Hằng Viễn, nói với bọn họ đây là bản kế hoạch của Lâm Thị đưa cho Lý Mỹ Nhất.

Làm xong những chuyện này, Trương Thác rời khỏi Hằng Viễn.

Đợi lúc Trương Thác về đến nhà, Lâm Ngữ Lam cũng đã về.

Lâm Ngữ Lam thay bộ đồ công sở thành váy dạ hội màu đen, xinh đẹp quyến rũ.

“Chủ tịch Lâm, em mặc xinh đẹp như thế, anh phải mặc gì phối hợp với em đây?” Trương Thác nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, không có cách nào dời mắt đi được.

“Ba hoa!”

Chương 165 Câu lạc bộ ngoài trời

Tối hôm nay, nơi Lâm Ngữ Lam muốn dẫn Trương Thác đến là một buổi họp mặt tư nhân.

Lâm Ngữ Lam nói thẳng lần họp mặt này là một vài con nhà giàu của tỉnh Ninh, gom thành một vòng tròn nhỏ, gần như cứ hai. tháng sẽ tổ chức một lần, phát triển tình cảm giữa các bên. Dù sao mấy năm sau, những người này cũng sẽ lần lượt trở thành người phụ trách doanh nghiệp.

Nơi chọn để họp mặt là một câu lạc bộ ngoài trời kiểu lớn, nằm ở giữa thành phố Ngân Châu và thành phố Lạc Hà.

Ông chủ của câu lạc bộ kiểu lớn này cũng là một trong những thành viên họp mặt, câu lạc bộ ngoài trời kiểu lớn của anh ta là kết hợp rất nhiều thử như đua xe, leo núi, parkour lại với nhau.

Người đến đây họp mặt đều không thiếu tiền, còn có tiền hơn bất cứ ai. Mấy thứ như khoe giàu đã không phổ biến trong cái giới này từ lâu, mỗi lần họp mặt, mọi người đều sẽ làm vài hoạt động khác. Một năm gần đây, các con nhà giàu họp mặt, ngoài số ít người vẫn còn giao lưu tình cảm, những người khác đều xem nó thành một loại thi đấu tài nghệ.

Lúc họp mặt, luôn sẽ có một trận thi leo núi, thi đua xe.

Vì phối hợp với hoa hồng đen kiều diễm quyến rũ bên cạnh, Trương Thác cố ý thay lên bộ âu phục lúc trước có người đặc biệt đo ni đóng giày cho mình, sự tỉ mỉ của chi tiết đều được tính toán trên từng milimet, mỗi một chi tiết thiết kế đều dựa theo vóc dáng của Trương Thác, anh mặc lên người khiến người ta không tìm ra chút khuyết điểm nào.

Lúc Trương Thác mặc bộ âu phục này vào, Lâm Ngữ Lam cảm thấy mắt mình sáng lên, tổng cộng cô cũng chỉ từng thấy anh mặc bộ đồ này ba lần. Lần đầu tiên là trên buổi hoà nhạc hôm đó, anh diễn tấu bài “Tiếng vọng của tình yêu” cho mình, cảnh tượng đó thỉnh thoảng vẫn thường xuất hiện trong đầu Lâm Ngữ Lam. Lần thứ hai là lúc đến nhà họ Trình, Trương Thác lấy một túi trà ra, khiến thấy độ của ông cụ Trình lập tức thay đổi, bây giờ chính là lần thứ ba.

Lâm Ngữ Lam suy nghĩ cẩn thận, người đàn ông bên cạnh luôn để lộ ra một mặt không tầm thường của anh, lần đầu tiên mình nhìn thấy anh, chỉ cho rằng anh là một người không có bản lĩnh, vì tiền mà bám váy phụ nữ. Nhưng bây giờ dần tiếp xúc, người đàn ông này như một câu đố, khiến mình muốn giải đáp nó.

Chiếc Mercedes GT màu đỏ chạy trên quốc lộ từ Ngân Châu xuyên qua Lạc Hà.

Tây Bắc chưa từng thiếu núi lớn, câu lạc bộ tư nhân Lâm Ngữ Lam đến lần này xây dưới chân một ngọn núi lớn, một bên núi để lộ góc chín mươi độ như bị dao vót, được cải tạo thành nơi leo núi đá, một mảnh đất trống rộng lớn ở sườn núi cũng đặc biệt được cải tạo thành trường đua xe. Tuy không khoa trương như đường thi đấu quốc tế F1, nhưng cũng là đường đua dài đến hai mươi mốt kilomet, khá nổi bật ở tỉnh Ninh.

Câu lạc bộ tư nhân này rất ít mở cho bên ngoài, cũng sẽ không xuất hiện vấn đề vắng khách hay không, đây hoàn toàn không phải nơi dùng để kiếm lời.

Ngoài đường đua và vách núi đá, ở đây còn có sân bãi đặc biệt để chơi những vận động ngoài trời mà mọi người quen thuộc như parkour, sân golf, CS thực tế,…

Lâm Ngữ Lam lái xe, chở Trương Thác đi tới câu lạc bộ ngoài trời tư nhân này.

Câu lạc bộ không chỉ có sân bãi nhiều hoạt động ngoài trời, còn có đồ ăn ngon, sảnh nghỉ ngơi, nói tóm lại, những thứ có thể hưởng thụ ở bên ngoài đều có thể hưởng thụ ở đây, không thể hưởng thụ ở bên ngoài, vẫn có thể hưởng thụ được.

Trương Thác nhìn thấy trên bãi đỗ xe rộng lớn của câu lạc bộ này không có chiếc nào dưới một triệu, chiếc Mercedes GT màu đỏ của Lâm Ngữ Lam cũng không hề nổi bật ở đây.

Tham Khảo Thêm:  Chương 915: C915: Là mày giết người lang tộc bọn tao

Sau khi dừng xe lại, Trương Thác bước xuống xe trước, chạy đến bên ghế lái, cực kỳ ga lăng mở cửa xe cho Lâm Ngữ Lam.

Động tác của Trương Thác khiến Lâm Ngữ Lam che miệng cười.

“Yên tâm đi Chủ tịch Lâm, đêm nay anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, không khiến em mất mặt đâu!” Trương Thác Vỗ ngực nói.

“Làm chính bản thân anh là được.” Lâm Ngữ Lam cười với Trương Thác, chủ động khoác lên tay anh.

Nụ cười này, xinh đẹp chẳng khác nào hoa quỳnh nở rộ, động tác khoác tay khiến trái tim Trương Thác bắt đầu điên cuồng đập nhanh. Đây là lần đầu tiên người phụ nữ này chủ động kéo gần khoảng cách với mình!

Một nam một nữ đi cùng với nhau, nam anh tuấn cao lớn, dáng người tập luyện trong thời gian dài được tôn lên dưới bộ âu phục một cách hoàn mỹ, thắt lưng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Nữ thì lộng lẫy, váy dài bay bay, mái tóc vén lên mang theo sự quý phái, đi bên cạnh người đàn ông, soi sáng cho nhau, giống hệt như kim đồng ngọc nữ.

Những đám mây trên bầu trời mang màu đỏ rực lửa lúc hoàng hôn, mặt trời ngả về tây, kéo dài cái bóng của hai người.

Nơi có Lâm Ngữ Lam luôn luôn là tiêu điểm.

Đây là buổi họp mặt của con nhà giàu cả tỉnh Ninh, đều là người không thiếu tiền. Nhưng địa vị của Lâm Ngữ Lam vẫn không thể lay động như cũ, tuổi còn trẻ đã quản lý doanh nghiệp đứng đầu Ngân Châu, khả năng kinh tế không cần phải nói nhiều, ở đây hiểm có người có thể so sánh với Lâm Ngữ Lam, nói về ngoại hình, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Lâm Ngữ Lam ở giới kinh doanh không phải tuỳ tiện mà được người ta tâng bốc ra.

Trước đây, lúc Lâm Ngữ Lam đến đều là một mình một người. Nhưng hôm nay, người đàn ông bên cạnh cô trở thành đối tượng khiến nhiều người suy đoán.

Lâm Ngữ Lam dẫn Trương Thác vào sảnh nghỉ ngơi của câu lạc bộ.

Nói là sảnh nghỉ ngơi, chứ thật ra không khác một vài khách sạn lớn là mấy, nếu không cũng không thể kết hợp cả tập thể hình, nghỉ ngơi và ẩm thực.

Sảnh lớn nguy nga lộng lẫy, mặt đất lát đá cẩm thành, đèn treo thuỷ tinh xa hoa, đều để lộ rõ ràng sự quý giá của nơi này.

Trương Thác nhẩm tính, chỉ một cái câu lạc bộ như vậy, ít nhất cần ba trăm triệu mới xây lên được.

Làm doanh nghiệp đi đầu của Ngân Châu, mấy năm trước tổng tài sản của Lâm Thị ước định là hơn một tỷ. Qua mấy năm phát triển, lại thêm khoảng thời gian trước lấy được hạng mục mấy bệnh viện của Ngân Châu và hợp tác thành công với Tập đoàn Gia Long của Pháp, tổng tài sản của Lâm Thị bây giờ đã gần mười tỷ.

Con số này nghe thì rất nhiều, nhưng tiền vốn có thể sử dụng trong tay cũng cực kỳ có giới hạn. Nếu bảo Lâm Thị lấy ra ba trăm triệu xây câu lạc bộ tư nhân như thế, cũng là một chuyện cần phải cân nhắc. Quan trọng nhất là câu lạc bộ tư nhân này còn không mở với bên ngoài, từ đó có thể nhìn ra thân phận của chủ câu lạc bộ này không hề tầm thường.

Trương Thác và Lâm Ngữ Lam bước vào sảnh lớn, lập tức nghe thấy có người chào hỏi cô.

“Ngữ Lam, cô đến rồi à, chúng tôi đều đang đợi cô đấy, ấy, vị này là?”

Một người đẹp để tóc xoăn, mặc váy dạ hội màu đỏ nóng bỏng đi tới, tò mò quan sát Trương Thác.

Bên cạnh người đẹp này còn có một người đàn ông cũng nhìn Trương Thác với ánh mắt tò mò, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Lâm Ngữ Lam đến tham gia họp mặt với một người đàn ông đấy.

Lâm Ngữ Lam giới thiệu Trương Thác với hai người trước mặt.

Người đẹp mặc váy dạ hội màu đỏ nóng bỏng tên là Giang Yến, người đàn ông đẹp trai bên cạnh là chồng của cô ta, tên Đinh Vân.

Chương 166 Muốn chơi thế nào

Doanh nghiệp của nhà Giang Yến xem như rất nổi tiếng ở Lạc Hà, tổng tài sản có hơn một tỷ.

Trương Thác phát hiện Đinh Vân rất nghe lời Dương Yến, hoàn toàn giống mình như đúc, chẳng lẽ con hàng này cũng ở rể?

Trương Thác cẩn thận quan sát một chút, phát hiện đúng là như thế. Giang Yến nói một, Đinh Vân không dám nói hai, Giang Yến mới nhướng mày, Định Vân đã sợ tới mức rụt cổ.

Đây là lần đầu tiên Trương Thác đến câu lạc bộ này, tham gia buổi họp mặt như thế. Lâm Ngữ Lam bắt đầu giới thiệu cho Trương Thác đủ loại quy tắc. Giang Yến và Đinh Vân đều cảm thấy ngạc nhiên vì Lâm Ngữ Lam đột nhiên kết hôn, đồng thời cũng đang suy đoán thân phận của Trương Thác.

Là người đẹp đứng đầu giới kinh doanh, còn là Chủ tịch của Tập đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, nhưng trước giờ chưa từng thấy Lâm Ngữ Lam có thiện cảm với ai.

Lâm Ngữ Lam dẫn Trương Thác đi tham quan sảnh nghỉ ngơi này một chút, sau đó thì nói chuyện phiếm với Giang Yến về một vài chủ đề của phụ nữ.

Mặc dù tiếng nói chuyện của hai người rất nhỏ, nhưng với thính lực của Trương Thác vẫn có thể nghe thấy hai người đang nói cái gì.

Những lời đó khiến Trương Thác sửng sốt rất lâu, anh thật sự không ngờ Lâm Ngữ Lam cũng có một mặt thích hóng chuyện như vậy.

Ví dụ nhìn thấy chồng của ai sau khi kết hôn có thay đổi thái độ hay không, đối xử tốt với ai hay không, quan hệ gia đình của ai có hoà thuận hay không.

Nghe thấy những lời này, cằm của Trương Thác suýt chút rơi xuống đất.

Mấy lời Lâm Ngữ Lam nghe Giang Yến nói là có một cô gái gia cảnh không tệ, tìm một ông chồng, điều kiện gia đình cũng tốt. Vốn là kẻ mạnh kết hợp lại với nhau, mọi người đều rất xem trọng. Kết quả vừa kết hôn đã xuất hiện mâu thuẫn, ở nhà ai cũng không quét dọn vệ sinh, chỉ có thể mời giúp việc. Mỗi ngày người nam gần như không ở nhà, trong nhà có chuyện gì cũng không lo liệu, khiến người phụ nữ kia rất mệt, còn không bằng độc thân cho khoẻ.

Lâm Ngữ Lam nghe thấy chuyện này lại nghĩ đến mình, việc vệ sinh trong nhà một mình Trương Thác lo hết, một cuộc điện thoại của mình, anh sẽ về nhà với tốc độ nhanh nhất. Có chuyện gì, anh chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của mình, nhưng sẽ lén lút chuẩn bị và tình huống bất ngờ có thể xảy ra.

So sánh với nhau, mình thật sự quá hạnh phúc.

Rõ ràng Trương Thác không biết trong lòng Lâm Ngữ Lam đang nghĩ gì, bây giờ anh còn đang bất ngờ vì tính bà tám của phụ nū.

Đến lúc này, Trương Thác cảm thấy buổi họp mặt không tệ lắm, Đinh Vân là một người rất giỏi ăn nói, hơn nữa cũng không cố ý a dua nịnh hót ai, nói chuyện rất hợp với Trương Thác.

Buổi tối Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đều chưa ăn cơm, đúng lúc mọi người ngồi trên bàn tiệc tự chọn, tiện thể cầm một ít đồ ăn vặt lên, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Ngữ Lam, em đến rồi!” Một giọng nam vui mừng vang lên.

Vào khoảnh khắc âm thanh này vang lên, Đinh Vân và Giang Yến đều vô thức nhìn về phía Trương Thác, nhờ đó, Trương Thác đã đoán được sơ sơ lại xảy ra chuyện gì rồi.

Anh quay đầu nhìn qua, lập tức thấy một người đàn ông mặc quần ngắn, áo tay ngắn thoải mái, vẻ mặt hưng phấn nhìn Lâm Ngữ Lam. Vóc dáng của người đàn ông này rất tốt, hai cánh tay to khoẻ, rõ ràng là một người có rèn luyện.

Quần áo người đàn ông mặc đều là hàng hiệu giá trị xa xỉ, bề ngoài cũng rất anh tuấn.

Lúc Trương Thác quan sát người đàn ông này, hắn cũng đang quan sát Trương Thác, hơn nữa trong mắt còn tràn đầy thù địch. Chỉ vì bây giờ Trương Thác đang ngồi bên cạnh Lâm Ngữ Lam.

Giang Yến nhỏ giọng nói: “Người này là Dịch Hải, vẫn luôn theo đuổi Ngữ Lam, tài sản trong nhà cũng có mấy tỷ, trước giờ, Dịch Hải luôn được người ta cho rằng là người có thể theo đuổi được Ngữ Lam nhất”

“Dịch Hải?” Trương Thác nhìn đối phương.

Dịch Hải đã đi nhanh về phía Trương Thác, sau đó lớn tiếng nói: “Người anh em này thật lạ mặt, trước giờ chưa từng gặp anh”.

“Ha ha.” Trương Thác cười khẽ hai tiếng: “Lần đầu tiên theo vợ tôi đến tham gia họp mặt”

“Vợ anh?” Dịch Hải trợn mắt.

“Giới thiệu một chút, tôi là chồng của Ngữ Lam, Trương Thác. Tuy Trương Thác nói chuyện khách sáo, nhưng động tác của anh lại không khách sáo chút nào. Khi nói chuyện vẫn ung dung ngồi tại chỗ không có ý định đứng dậy, lúc giới thiệu cũng là vừa ăn vừa nói, rõ ràng đang xem thường Dịch Hải.

“Chồng của Ngữ Lam!” Dịch Hải nghiến răng nói ra bốn chữ này, siết chặt nắm đấm khiến khớp xương phát ra tiếng vang. Trong lòng hắn có một sự nóng nảy khó nói thành lời đang dâng lên, cố kiềm chế hỏi: “Không biết người anh em này làm gì, lúc trước chưa từng nghe nói”

“Làm gì? Một đứa ở rể của nhà họ Lâm mà thôi!” Một người đàn ông mặc quần áo thoải mái xuất hiện.

Trương Thác liếc nhìn, đây không phải con trai của người đứng đầu quân đội tỉnh Ninh, Ninh Nhất Chu hay sao.

“ở rể?” Dịch Hải nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Trương Thác mang theo khinh thường.

Mà khi Định Vân nghe thấy lời này của Ninh Nhất Chu, lập tức cảm nhận được cảm giác gặp được người đồng cảnh ngộ, cho Trương Thác một ánh mắt thấu hiểu.

Giang Yến thì cảm thấy bất ngờ, khi nãy trong lúc nói chuyện, cô ta phát hiện động tác của Trương Thác cực kỳ đúng mực, cách nói năng cũng không tầm thường, còn đoán rằng là cậu chủ nhà ai nữa, không ngờ là con rể ở rể.

Ninh Nhất Chu bước đến, cũng đứng trước bàn của mấy người Trương Thác, nói thẳng: “Lâm Ngữ Lam, thật ra có một vấn đề, lần trước ở nhà của ông cụ Trình anh đã muốn hỏi em, Lâm Ngữ Lam em tìm một tên chồng ở rể làm gì? Đồ vô dụng thế này sao có thể xứng với em chứ?”

“Ninh Nhất Chu! Anh quá đáng rồi đấy!” Lâm Ngữ Lam vẫn luôn ra vẻ cao quý yên tĩnh trước mặt người khác đột nhiên vỗ bàn. hét to.

Động tác này của Lâm Ngữ Lam, đừng nói là Ninh Nhất Chu, ngay cả Trương Thác cũng giật nảy mình. Tình hình gì vậy, sao Chủ tịch Lâm nổi nóng dữ thể.

Thật ra, ngay cả bản thân Lâm Ngữ Lam cũng không ngờ khi nghe thấy có người châm chọc Trương Thác, mình sẽ có phản ứng mạnh như vậy, hành động khi nãy hoàn toàn là theo bản năng.

“Anh quá đáng? Anh chỉ là nói thật mà thôi” Ninh Nhất Chu chắp hai tay sau lưng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Trương Thác: “Oắt con, nếu anh có bản lĩnh thì đừng trốn sau lưng phụ nữ, không bằng chúng ta chơi một chút đi?”

Lâm Ngữ Lam vừa muốn cất lời đã cảm thấy bàn tay của mình bị sự ấm áp vây lấy.

Trương Thác nắm tay Lâm Ngữ Lam, dịu dàng nói với cô: “Anh ta nói không sai, anh thật sự không thể trốn sau lưng em, làm ông xã của em, đuổi đi đám rác rưởi này là chuyện anh phải làm”

Rác rưởi!

Lời nói của Trương Thác khiến một vài người đến vây xem ồ lên.

Một tên ở rể nói người khác là rác rưởi? Anh nói ai? Dịch Hải hay là Ninh Nhất Chu!

Cho dù là Dịch Hải hay là Ninh Nhất Chu cũng đều có chút danh tiếng trong giới, không nói đến Dịch Hải, tài sản mấy tỷ trong nhà hắn cũng đã đứng hàng đầu tỉnh Ninh rồi. Ninh Nhất Cho thì sao? Con trai duy nhất của người đứng đầu quân đội tỉnh Ninh, trước giờ không ai dám trêu chọc!

Trương Thác quay đầu qua, đảo mắt nhìn Ninh Nhất Chu và Dịch Hải: “Nói đi, muốn chơi thế nào?”

Chương 167 Leo núi đá không có dây an toàn

Rõ ràng phản ứng của Trương Thác vượt khỏi dự đoán của rất nhiều người, ngay cả Lâm Ngữ Lam cũng không ngờ Trương Thác sẽ chấp nhận lời khiêu chiến của Ninh Nhất Chu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: 39: Tức Chết Rồi

Cảm giác có người đứng ra vì mình thế này khiến lòng Lâm Ngữ Lam thấy thật ngọt ngào, đồng thời cũng lo lắng.

“Ha ha, thằng này có can đảm đấy” Ninh Nhất Chu dựng ngón tay cái với Trương Thác: “Ninh Nhất Cho tôi cũng không bắt nạt anh, cho dù chơi tiền hay thế lực anh ngay cả tư cách xách giày cũng không có, một người trời sinh đã được định sẵn vận

mênh của mình rồi. Nếu hôm nay đã ở đây, không bằng chúng ta chơi mấy thử ngoài trời đi? Thế giới của đàn ông, không phải chỉ dựa vào mặt đẹp là có thể sống tiếp được!”

Ninh Nhất Chu nói xong lời này, trên mặt Đinh Vân lộ vẻ lúng túng.

Lâm Ngữ Làm kéo nhẹ ống tay áo của Trương Thác, lắc đầu với anh.

Ninh Nhất Chu là con trai của người đứng đầu quân đội tỉnh Ninh, từng bị quản lý quân sự hoá trong khoảng thời gian rất dài, nghe nói còn bị ba anh ta đặc biệt đưa đến đại đội chiến đấu đặc biệt huấn luyện cả năm trời, tố chất thân thể vượt xa người bình thường.

Còn Dịch Hải, tuy không được huấn luyện như Ninh Nhất Chu, nhưng là thành viên của câu lạc bộ tư nhân này, hắn cũng có không ít thành tựu trên các hoạt động ngoài trời.

Trương Thác thì sao?

Trương Thác mặc một bộ âu phục, ngoài khiến người ta có thể nhìn ra dáng người cao thẳng của mình thì không thể nhìn ra cái gì khác nữa.

Hơn nữa, mặc âu phục đến tham gia họp mặt, rõ ràng không phải một người chơi trò ngoài trời.

Trương Thác nắm chặt tay Lâm Ngữ Lam: “Không sao”

Anh quay đầu gật đầu với Ninh Nhất Chu: “Anh muốn chơi ngoài trời, tôi chơi với anh.”

“Được!” Ninh Nhất Chu kêu to một tiếng: “Nhưng ranh con à, có vài chuyện anh phải hiểu rõ, anh và Ngữ Lam hoàn toàn không phải người cùng thế giới, đây không phải nơi anh nên đến.”

“Bớt nói nhảm đi” Trương Thác mất kiên nhẫn phất tay: “Muốn chơi cái gì, anh quyết định đi.”

Ninh Nhất Chu nhìn thấy Trương Thác kiêu ngạo như thế, vừa muốn đáp lời, đã bị giọng nói của Dịch Hải cắt ngang: “Leo núi đã không có dây an toàn!”

Leo núi đá không có dây an toàn!”

“Chơi hơi lớn rồi đấy!”.

Dịch Hải vừa nói xong, xung quanh đã vang lên tiếng kêu hoảng hốt.

Hiểu theo ý trong câu nói đã biết tính nguy hiểm của việc này.

Leo núi đá vẫn luôn là một môn vận động rất nguy hiểm, cho dù có đeo dây an toàn, nằm bò trên vách đá cũng sẽ khiến hai chân người ta nhũn ra.

Vách đá của câu lạc bộ này lấy nền móng là một vách núi lớn, chỉ gia công lại một chút, đợi đến lúc leo lên cao khoảng ba mươi mét sẽ không khác gì núi bình thường, hơn nữa còn leo trên một mặt phẳng thẳng đứng!

Không có dây an toàn, vậy chứng tỏ chỉ vô ý một chút, sẽ bị rơi đến tận xương nát thịt!

Dịch Hải cười gắn: “Sao hả bắt con, có dám chơi không?”

“Dịch Hải là muốn ép chết tên kia mà!”

“Đúng vậy, leo núi đá không có dây an toàn, nếu tên này muốn tìm cái chết thì cứ nhận đi”

“Theo tôi thấy, chắc chắn anh ta sẽ không chấp nhận”

“ở rể nhà người ta không phải vì tiền à, loại người này đều không có khí phách và danh dự, sao có thể vì tiền mà không cần mạng nữa chứ.”

Người vây xem liên tục bình luận.

Lâm Ngữ Lam cảnh cáo bằng giọng nói trong trẻo: “Dịch Hải, anh đừng có làm càn ở đây, chúng tôi.”

Lâm Ngữ Lam mới nói được một nữa, đã bị Trương Thác cắt ngang.

“Tôi nhận! Nói quy tắc đi!”

“Nhận? Anh ta thật sự dám nhận?”

“Nhiều người ở đây như thế, cảm thấy không có đường lui chứ gì?”

“Ha ha, có gì mà không có đường lui chứ, một tên đến cửa ở rể còn có mặt mũi hay sao?”

“Được! Ranh con, có can đảm đấy!” Dịch Hải cười khẩy: “Nhưng có một vài chuyện không phải dựa vào can đảm là được!”

Chuyện chồng Lâm Ngữ Lam thi leo núi đá không có dây an toàn với Dịch Hải chẳng mấy chốc đã truyền khắp câu lạc bộ.

Chuyện này, cho dù mang danh chồng Lâm Ngữ Lam hay so tài với Dịch Hải, hoặc là leo núi đá không có dây an toàn đều cực kỳ hấp dẫn người khác. Gắn ba cụm từ quan trọng lại với nhau, lập tức thu hút sự hứng thú của mọi người.

Rất nhiều người không biết tình hình còn tưởng chồng Lâm Ngữ Lam là cao thủ leo núi đá, nếu không sao có thể thi đấu leo núi đá không có dây an toàn với Dịch Hải được. Kết quả vừa đến, nhìn thấy dáng vẻ mặc âu phục mang giày da kia của Trương Thác, lập tức mất hết hứng thú, một người chơi ngoài trời sẽ ăn mặc thế này à?

Ngay sau đó, tin tức chồng Lâm Ngữ Lam là đến ở rể, vì sợ mất mặt mới không thể không chấp nhận lời thách đấu của Dịch Hải lại truyền khắp câu lạc bộ. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Trương Thác tự tìm đường chết.

Bây giờ trời đã bắt đầu tối đi, một cái đèn pha được bật lên, chiếu cả địa điểm sáng như ban ngày.

Trên mặt núi thẳng đứng chín mươi độ có một vài điểm đặt chân đặc biệt đục ra, vách núi này nhìn lên không thấy đỉnh, cao chừng hai trăm mét, chủ của câu lạc bộ này còn từng tổ chức thi leo núi đá, người có thể leo đến đỉnh núi trong vòng một tiếng sẽ nhận được tiền thưởng cực lớn. Nhưng kết quả là chỉ có mấy người ít ỏi nhận được tiền thưởng, có thể thấy độ khó của vách núi đá này lớn bao nhiêu.

Nhìn điểm đặt chân rải rác bên trên, không đeo dây an toàn, chỉ nghĩ thôi đã khiến đáy lòng người ta sợ hãi, cái này vừa không cẩn thận sẽ có thể không quay về được nữa đâu!

Dịch Hải đứng trước vách đá, mặc đồ bảo hộ, chuẩn bị dụng cụ leo núi mình thường dùng, dáng vẻ thành thạo kia, vừa nhìn đã biết là cực kỳ có kinh nghiệm.

Lại nhìn Trương Thác, mặc âu phục mang giày da đứng trước vách núi, trên người không mặc đồ bảo hộ gì cả, cũng không có chuẩn bị dụng cụ, cứ ngơ ngác nhìn vách đá như thế, không biết đang nghĩ gì.

Chỉ nhìn việc chuẩn bị này của hai người đã có thể phân chia cao thấp rồi.

“Quy tắc rất đơn giản, không giới hạn thời gian, ai leo cao hơn người đó thắng!

Leo núi đá không có dây an toàn, không chỉ là thử thách kỹ thuật của người leo núi đá, còn thử thách cả can đảm. Một vài

người từng trèo lên đỉnh núi đá cao hơn nghìn mét, dưới tình huống không đeo dây an toàn, ngay cả mười mét cũng không leo được, còn sợ tới không dám nhúc nhích.

Trương Thác gật đầu, anh không hề quan tâm quy tắc gì cả, vì anh biết mình không thể nào thua. Đối với anh, vách đá chưa đến hai trăm mét chẳng khác gì mặt đất bằng phẳng cả.

Nhớ lại rất nhiều năm trước, mình rảnh rỗi không có gì làm sẽ tay không leo trên một vài vách núi mấy nghìn mét cùng một đảm anh em tốt, ai sợ chính là cháu trai. Cuối cùng mọi người đều ngồi trên đỉnh núi uống rượu, đợi mặt trời mọc.

“Cuộc sống như thế bây giờ nghĩ lại, thật sự giống như một giấc mơ, vách núi hai trăm mét, coi như chơi cho đỡ nhớ đi.” Trương Thác cảm thán một tiếng.

Trong lúc Trương Thác cảm thán, Dịch Hải đã bắt đầu leo lên rồi.

Động tác của Dịch Hải rất thuần thục, mười mấy mét đầu tiên, hắn hoàn toàn không sử dụng bất cứ dụng cụ gì, hai tay chụp đúng điểm đặt, dùng sức leo nhanh lên trên, động tác lưu loát khiến mọi người cất tiếng hoan hô. Sau khi leo hơn mười mét, hắn mới bắt đầu sử dụng dụng cụ, kết hợp với điểm đặt, tốc độ dần chậm lại.

“Dịch Hải đúng là lợi hại!”

“Động tác này thật sự thành thạo đến không thể thành thạo hơn!”

Chương 168 Quỷ môn quan

So với Dịch Hải đã leo lên cao hai mươi mấy mét, Trương Thác vẫn còn đang đứng trước vách núi.

Thái độ của Trương Thác khiến người vây xem đều lên tiếng.

“Đây là không dám leo à?”

“Rõ ràng là không dám “Một tên đến cửa ở rể vì tiền, anh ta lấy cái gì leo lên trên? Ai có thể cho anh ta can đảm đó chứ?”

Từng âm thanh châm chọc truyền vào tài Trương Thác, đây đều là những người có quan he tot voi Dich Hai.

Ninh Nhất Chu đứng ở một bên, cười khẩy nhìn Trương Thác.

Sau khi thấy Trương Thác từ bỏ, rốt cuộc trái tim đang treo len của Lam Ngũ Lam cũng buông xuống, cô không muốn nhìn thấy Trương Thác đi liều mạng.

Trước mặt Dịch Hải đã leo đến độ cao ba mươi lãm mét, nơi đó không còn điểm đặt cố ý đục ra nữa, muốn leo lên trên, cả can đảm và thực lực đều không thể thiếu.

Dịch Hải nhìn xuống bóng người nhỏ bé như ngón tay bên dưới, cười to ra tiếng.

“Oất con, không dám chơi thì đừng cậy mạnh Đây là trò chơi của đàn ông, không phải tên mặt trắng như anh có thể tham gia đầu Trương Thác bĩu môi, lầm bầm lầu bầu một tiếng: “Không ngờ có một ngày mình cũng sẽ bị người ta kêu là tên mặt trăng, đúng là Trương Thác nhìn lên vách núi đã trước mặt có một điểm đặt chân, anh nhìn chuẩn điểm đặt chân kia, hơi lùi về sau, sau đó xông tới phía trước.

Một vài người nhìn thấy động tác này của anh đều vô thức cười nhạo “Tên này muốn làm gì thế? Xông tới vách đã sao?”

“Xem phim nhiều qua rồi l “Buồn cười!”

Tiếng cười nhạo của đám người rất lớn, nhưng cũng dừng lại rất nhanh.

Trương Thác xông tới trước vách núi, dùng sức bật lên trên, sau đó vươn một tay chộp lấy điểm đặt, cánh tay hơi dùng sức, cả người bản lên trên như mũi tên rời cung, sau đó đạp chân lên điểm đặt mới bắt lấy khi nãy, cánh tay lại năm lấy một điểm đặt khác, dùng sức lần nữa.

Người bên ngoài nhìn vào động tác như vậy, có cảm giác như hiệp sĩ võ nghệ cao cường trong ti vi, cho dù đeo dây cáp biểu diễn cũng không dược tự nhiên giống anh.

Người mới giêu cợt Trương Thác nhìn thấy một loạt động tác này lập tức ngậm miệng lại Âu phục trên người Trương Thác hoàn toàn không ràng buộc cảm giác của anh, ngược lại còn đem lại mỹ cam cho người khác khi chất và sức mạnh cũng tồn tại trong khoảnh khác trong lòng rất nhiều phụ nữ đều xuất hiện cảm giác như vậy, đây mới là dạng về đàn ông nên có, vừa tạo nhã lịch sự vừa mạnh mẽ.

Trương Thác nhảy lên mấy lần đã leo tới độ cao ba mươi mét, tổng cộng chỉ sử dụng chưa đến mười lăm giây!

Nhìn Dịch Hải ở trên mình năm mét, Trương Thác mỉm cười, cánh tay lại dùng sức nằm lấy một tảng đá gồ, nhấc cao người, chỉ mấy động tác đã dễ dàng san bằng khoảng cách với Dịch Hai.

Trương Thác nhìn Dịch Hải, nghi ngờ hỏi: “Nhường anh một lát mà anh mới đến đây sao?”

Trên mặt Dịch Hải nóng rát, không để ý đến Trương Thác, hừ lạnh một tiếng, lấy công cụ ra bắt đầu leo lên.

So với Dịch Hải sử dụng dung cu di chuyển từng chút, động tác của Trương Thác linh hoạt và nhanh nhẹn hơn nhiều. Chỉ cần mấy giây đã vượt qua Dịch Hải, lại thêm mấy giây nữa, vì hoàn cảnh mờ tối, Dịch Hải chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của Trương Thác. Bây giờ những người chăm chọc Trương Thác khi này đều câm miệng hết.

Còn Đinh Vân thì mang vẻ hưng phấn, không ngừng giơ ngón cái với bên trên, người anh em, anh đúng là tấm gương của người ở rể Dịch Hải tiếp tục leo lên mấy phút vẫn không đuổi kịp Trương Thác, điều này khiến hắn nên nóng, hắn nhìn xuống dưới người. Lúc này mình đã đứng ở độ cao bốn mươi mét, người đứng bên dưới nhỏ bé như một ngón út.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1806: 1806: Chương 1807

Dịch Hải hít sâu như đưa ra một quyết định nào đó, treo dụng cụ trong tay lên thắt lưng, học theo dáng vẻ của Trương Thác, tay không leo núi, mong có thể tăng tốc đi nhanh hơn, “Dịch Hải đang làm gì?”

“Tay không leo núi “Anh ta hoàn toàn không có kinh nghiệm về mặt này Một hội viên của câu lạc bộ ngoài trời này nghiêm túc nhìn, nặng nề nói Trước đây chúng tôi từng thử tay không leo núi, vách núi trên ba mươi mét cực kỳ đốc đứng, cho có thể đặt tay rất ít, trú khi có sức mạnh vượt xa người bình thường, nếu không hoàn toàn không thể leo lên được, Dịch Hải từng thử rồi, anh ta không làm được.

Dịch Hải hít thở liên tục, hắn nhìn chăm chăm mỏm đá gồ cách nửa mét bên trên, thầm đếm ngược trong lòng, lúc đếm đến một, hắn đột nhiên nhảy lên, hai tay bắt lấy chỗ đá gồ Lúc Dịch Hải nhảy lên, bên dưới vang lên tiếng kêu hoảng hốt, người quan sát cũng cảm thấy căng thẳng. Lúc Dịch Hải năm được gò đã gô, trái tim đang treo lên của những người kia mới buông xuống.

Động tác của Dịch Hải không nhẹ nhàng như Trương Thac, mỗi lần đều sẽ khiến người ta lo lắng đề phòng. Ngược lại, lúc Trương Thác leo núi đá, mọi người như đang xem một màn biểu diễn, không hề cảm thấy lo lắng vì anh Khi này mọi người đều cho rằng Trương Thác sẽ thua, nhưng bây giờ đã không có ai nghĩ như thế nữa.

Vào lúc Dịch Hại có găng leo về phía trước, Trương Thác đã sắp đến gần đỉnh núi rồi.

Có một đoạ hoa hồng đặt trong khe hở. Đây là một đoá hoa bất tử, được người ta đặt trong khe hở, chỉ có người leo lên đến đây mới có thể lấy được.

Trương Thác hải đoá hoa hồng xuống, bắt đầu hành trình xuống núi của mình, so với lúc lên núi, tốc độ của anh chậm hơn không ít, nhưng vẫn nhanh nhẹn như trước.

Dịch Hải liên tục nhảy lên ba lần, đều thành công chộp được đá gô, tuy chỉ sợ hãi chữ không gặp nguy hiểm, tốc độ cũng nhanh hơn khi sử dụng dụng cụ leo núi một chút, nhưng cũng khiến hàn tiêu hao rất nhiều thể lực, Dịch Hải há to miệng thở hơn hen, thỉnh thoảng nuốt một ngụm nước bọt, hắn bây giờ là đang nhảy múa trên đầu lưỡi dao, một lần sơ xuất, chính là tan xương rất thịt.

Dịch Hải lại nhìn thấy một miếng đã gỗ trên đỉnh đầu, anh mất chăm chủ, liệu thôi Hàn dùng sức nhảy lên, đưa tay bắt lấy, thành công năm được đã gọi Dịch Hải thấm thấy vui vẻ nhưng giây tiếp theo, một cảm giác mất trọng lượng truyền đến mỏm đá gồ Dịch Hải nằm được bị nứt vỡ, cả người hắn cũng theo đó rơi xuống.

Biến cố này khiến một vài cô gái thét chói tai.

Lúc này, trong lòng Dịch Hải chỉ có một suy nghĩ, xong rồi!

Cảm giác gò đã nứt vỡ và rơi tự do thế này, Dịch Hải không chỉ trải nghiệm một lần, nhưng mấy lần trước, trên người mình đều cột dây an toàn, lần này lại không có Một sợi dây cuối cùng bảo vệ mạng sống của mình, đã bị mình lấy xuống rồi.

Dịch Hải nhắm mắt lại chơ đợi cái chết, có thể nào hàn cũng không ngờ, người thất bại cuối cùng lại có thể là mình Ngay lúc quan trọng, một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy có chân Dịch Hải, khiến thế đang rơi xuống của hạn đột nhiên dừng lại, Dịch Ilại mở to mắt, nhìn thấy người mặc âu phục kia đang nam chặt lấy minh.

“Người anh em, nghĩ không thông nên định nhảy xuống hả?” Trương Thác cười khẽ một tiếng, cánh tay dùng sức nâng lên, để Dịch Hải có thể nắm lấy một điểm tựa, kiểm soát thăng bằng của thân thể.

Dịch Hải nhìn Trương Thác với ánh mắt phức tạp, hắn biết, khi nãy mình đã bước nửa chân vào quỷ môn quan, lại bị người trước mặt kéo về.

Người vây xem dưới chân núi nhìn thấy cảnh này đều hoan hô một trận.

Khoé miệng Lâm Ngữ Lam vô thức cong lên.

Đây chính là người đàn ông của mình!

Chương 169 Đua xe

Trương Thác bật người mấy cái, leo xuống từ trên núi, trở về điểm ban đầu.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Trương Thác đều đã thay đổi, không còn sự khinh thường lúc đầu nữa, một vài người có quan hệ tốt với Dịch Hải cảm kích nhìn anh. Mọi người đều hiểu, nếu khi này không có Trương Thác ra tay, Dịch Hải đã xong rồi.

Trương Thác vỏ vô bụi bặm trên người, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Ngữ Lam, cầm đoá hoa hồng mới lấy được lên đầu cô “Quê muốn chết.” Lâm Ngũ Lam hờn dỗi một tiếng, trợn ngược mắt, nhưng lại mặc cho Trương Thác cam đoa hoa hồng này lên tóc mình.

“Đây là hoa bất tử. Có người nhận ra hoa hồng “Đặt trên vách đá gần đỉnh núi! Anh lại có thể lấy xuống, chỉ trong chốc lát mà anh đã leo lên đỉnh núi rồi.

Lên đỉnh núi.

“Không thể nào ? “Bây giờ mới có bao nhiêu lâu đâu, anh ta tay không leo lên đỉnh núi ư?”

Một vài người chơi leo núi đá tỏ vẻ khó tin, trong hoàn cảnh bầu trời tối đen, tay không, hơn nữa còn không đeo bất kỳ thiết bị an toàn nào, lên đỉnh núi trong khoảng thời gian ngắn như thế? Thật khó tin!

Nhưng dù bọn họ có không tin đi nữa, đoá hoa bất tử kia sẽ không lừa người ta.

Lúc này, Dịch Hải cũng đã đáp xuống an toàn, vẻ mặt hàn rất phức tạp, không còn ngông cuồng như lúc trước nữa. Một vài người tiến lên muốn an ủi Dịch Hải lại bị hàn đẩy ra, hạn bước tới trước mặt Trương Thác.

“Tôi thua, anh rất mạnh, sức mạnh của anh vượt quá tưởng tượng của tôi, còn nữa, cảm ơn anh đã cứu tôi Trương Thác cười cười không nói gì, chủ động duỗi tay phải với Dịch Hải Dịch Hải sửng sốt mấy giây, sau do duoi tay phát minh ra nhệch miệng nở nụ cười, Ninh Nhất Chu ở một bên thấy cảnh như vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, anh ta thật sự không ngờ tên ăn bám này lại có bản lĩnh đến vậy. Anh ta cau mày, đang nghĩ nên đối phó với Trương Thác bằng cách nào, Trương Thác đã đi về phía anh ta.

“Cậu Ninh, cậu nói muốn chơi, lúc này cũng nên ra trận rồi nhỉ?”

“Anh chủ động khiêu khích tôi hả?” Ninh Nhất Chu nhíu mày, trong giọng nói lộ sự tức giận khôn kế.

“Chẳng lẽ biểu hiện của tôi bây giờ còn chưa đủ rõ ràng sao?” Trương Thác hỏi lại: “Họ Ninh kia, nói đi, muốn chơi cái giớ “Được, nếu anh đã muốn chơi, vậy tôi sẽ chơi với anh.” Ninh Nhất Chu cười gần. “Đua xe, có muốn chơi không?

“Sao cũng được. Trương Thác to và không quan tâm.

Trong câu lạc bộ này có một đường đua dài đến hai mươi một kilet, trong đó có rất nhiều cho ngoặt gấp trên đường đua này, người có kỷ lục tốt nhất là mười phút bảy giây, nghe nói là một tay đua xe chuyên nghiệp. Anh ta nói thẳng, nếu không phải xe đua F1 cải tạo đặc biệt, bất cứ ai cũng không thể chạy ra được thành tích trong mười phút trên đường đua này.

Có kinh nghiệm về chuyện leo núi khi nãy, lần đua xe này, bình luận của mọi người không còn nghiêng về một bên nữa. Đương nhiên, người nghĩ Ninh Nhất Chu sẽ thắng vẫn nhiều hơn. Vì cho dù trên hiểu biết cá nhân hay việc a dua nịnh hót, lợi thế của Ninh Nhất Chu đều mạnh hơn tên ở rể nhà họ Lâm rất nhiều.

Đầu tiên, gia cảnh của Ninh Nhất Chu cho anh ta có nhiều cơ hội tiếp xúc với xe sang, đây là thứ một tên ở rể không thể sánh bằng.

Thứ hai, kỹ năng đua xe của Ninh Nhất Chu cũng khá nổi bật trong tỉnh Ninh, còn một tên ở rẽ thì sao? Nếu anh ta có kỹ năng đua xe, cũng không đến mức đi ở rẽ nhà người ta Thứ ba, chiếc xe, cũng là điểm quan trọng để giành phần tháng khi đua xe Ở câu lạc bộ này, Ninh Nhất Chụ có ba chiếc xe đua tu sửa cẩn thận, tính năng đều khả xuất sắc.

Cộng ba điều kiện lại với nhau, người cho rằng Trương Thác có thể thắng rất ít.

Đường đua có khán phòng chuyên dùng, mỗi một điểm hành trình cũng đều có chuyên gia bảo cáo tình huống trực tiếp.

Trong giai đoạn chuẩn bị, Dịch Hải chủ động bày tỏ ý tốt với Trương Thác: “Người anh em, xe của Ninh Nhất Chu được đặc biệt cải tạo lại, tăng tốc lên 100km/h chỉ trong tầm giây, khung xe hạ thấp, thân xe phù hợp với tiêu chuẩn của đường đua này, cho dù có là tay đua xe chuyên nghiệp, nếu không chuẩn bị một chiếc xe tốt cũng không thể thắng nổi anh ta, tôi có thể cho anh mượn xe Trương Thác cười nói. “Cảm ơn, nhưng không cần đầu, tôi lại xe vỡ tôi là được rồi.

“Lái xe của toi?” Lam Ngữ Lam ngơ ngác, không phải có không muốn cho Trương Thác mượn xe nhưng chiếc Mercedes GT kia thật sự khó chạy thang nói Chiến Thần GTR đặc biệt tai tạo của Ninh Nhật Chu.

Một chiếc GTR màu trắng bạc ra trận, tiếng hoan hô và thét chói tai vang lên, Ninh Nhất Chu ngồi trên ghế lái, ánh mắt hờ hững nhìn Trương Thác.

Trương Thác lấy chìa khoá xe của Lâm Ngữ Lam, chạy tới bãi đỗ xe, chỉ chốc lát, một chiếc Mercedes GT đỏ rực vào sân. Chiếc xe này giá một triệu chín trăm bảy mươi nghìn, có hai động cơ tăng áp 4.0T, nhưng lúc này lại có hơi yếu ớt trước Chiến Thần GTR.

GTR từng được cải tạo, không chỉ về mặt công suất động cơ, còn cả tính ổn định của thân xe, kể cả bộ phanh xe cũng hoàn toàn áp đảo chiếc Mercedes GT này.

Khi Trương Thác lại Mercedes GT đúng cùng cho xuất phát với GTR của Ninh Nhất Chu thì không có ai đánh giá cao anh nữa. Lúc trước có người còn đang nghĩ nói không chúng con rẽ ở rẽ của nhà họ Lâm cũng có chút bản lĩnh, Nhưng bây giờ, cho dù anh có chút bản lĩnh thì Ninh Nhật Chu đã hoàn toàn ap đảo trên thiết bi roi.

Sự chênh lệch giữa xe thể thao và xe đua giong như một khe nut cực kỳ lớn vậy, “Ngữ Lam, cứ thế này, chồng của cô thua chắc rồi!” Giang Yến hơi lo lắng nói bên tại Lâm Ngữ Lam: “Đây là lần đầu tiên chồng cô đến đây, cho dù anh ta biết đua xe cũng chưa từng tiếp xúc với đường đua này, sẽ cảm thấy rất xa lạ. Còn Ninh Nhất Chu không giống thế, anh ta đã chạy qua đường đua này hơn trăm lần rồi, mỗi một khúc của nên lại thế nào anh ta đều có thể nhớ hết, càng khỏi phải nói đến sự chênh lệch giữa hai chiếc xe “Không sai.” Dịch Hải cũng bày tỏ ý kiến: “Người anh em Trương Thác đúng là có bản lĩnh, nhưng loại thi đấu này chỉ có thực lực cũng vô dụng, còn phải có khả năng vật chất nữa. Hôm nay dù tay dua dừng dau cả nước đến lái chiếc Mercedes GT này của em cũng không chạy lại Ninh Nhất Chu “Không sao” Lâm Ngữ Lam hơi lặc đầu cô nhìn tới chỗ xuất phát, thản nhiên nói: Tôi tin tưởng anh ấy.

Một cầu tin tưởng này khiến Giang Yến và Dịch Hai đều nuốt lại lợi sắp noi ra Sau khi Lam Ngũ Lam nói ra hai chữ tin tưởng, trong lòng cô cũng trận đây long tín nhất định sẽ thẳng, đây rốt cuộc là tin tưởng người đàn ông kia đến mức nào mới có thể xuất hiện loại tình cảm như thế?

Nếu hỏi Lâm Ngữ Lam, cô cũng không thể trả lời được vấn đề này, cô chỉ biết người đàn ông này chưa từng khiến mình thất vọng, trước giờ đều không có, cho dù là một chuyện nhỏ, anh đều sẽ làm rất hoàn mỹ.

Trương Thác ngồi trên xe nhìn đường đua trước mặt, anh chưa từng thật sự tiếp xúc với xe đua, thậm chí ngay cả bằng lái cũng là lúc trước được người khác làm cho. Nhưng anh vẫn nhớ lần đầu tiên mình lái xe đã chạy thắng vô số viên đạn, phá vòng vây từ trong biển máu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.